Sai lầm của chúng ta là đứng trước một bản nhạc mà ta lại lăm lăm dao nhọn thô lậu của lý trí những mong phẫu thuật được nó, tưởng rằng đó là cách tốt nhất để thấu hiểu được giai điệu thần kỳ.
Mấu chốt của sự tinh xảo này nằm ở cách Sebald biến hóa câu chuyện của Austerlitz thành một câu đố bí ẩn và rời rạc, và nhiệm vụ bất khả thi của người đọc là phải cố gắng giải nghĩa nó.
Nếu các trải nghiệm sống của ta, và kể cả quy luật của vũ trụ này, không hề tuân thủ theo cái quỹ đạo này, vậy tại sao ta cứ nhất nhất phải kể chuyện theo một trật tự?
Chỉ trong đúng 15 năm sau khi Việt Nam gia nhập công ước Berne, nền xuất bản của chúng ta gần như đuổi kịp với cả thế giới. Quả, tổ quốc bao giờ nhiều sách dịch thế này chăng?