Tôi luôn nghĩ người dịch giống như một diễn viên, phải diễn thế nào trong từng câu chữ để ra được “vai” tác phẩm càng giống như ý định của tác giả càng tốt. Tàn ngày để lại chính là vai diễn thử sức của tôi.
Yêu một người khác nghĩa là như thế nào, đặc biệt trong một thời đại khi mà chúng ta đang đặt câu hỏi là liệu rằng chúng ta có thể vạch ra mọi chi tiết về một con người thông qua dữ liệu và các thuật toán? Đó chính là cái câu hỏi muôn thuở: Liệu có cái gọi là linh hồn không? Có lẽ không có thứ gì bên trong độc nhất đến mức không thể tái tạo. Có thể chúng ta hoàn toàn có thể quy giản thành dữ liệu và các thuật toán.
Là một người sáng tác hư cấu, tôi tin rằng đấy chính là việc tôi cần phải làm: tôi cần phải sáng tạo ra thế giới riêng của mình, chứ không phải chép lại những thứ nổi lên trên bề mặt hiện thực.
Cần phải biết bao nhiêu trước khi đặt câu văn xuống? Bắt đầu quá sớm thì dễ hỏng, bắt đầu quá muộn cũng dễ hỏng. Tôi nghĩ với Tàn ngày tôi đã gặp may: đợt “crash” đến rất đúng lúc, khi tôi biết một lượng vừa đủ độ.
"Qua những tiểu thuyết của mình tôi muốn nói: 'Bạn hãy coi, tôi cảm thấy thế này về cuộc sống. Điều đó có tìm thấy sự đồng điệu trong anh?' Tôi muốn tác động đến người đọc, với tôi đó là văn học. Theo nghĩa đó tôi vẫn luôn luôn là một nhạc sĩ."