Sai lầm của chúng ta là đứng trước một bản nhạc mà ta lại lăm lăm dao nhọn thô lậu của lý trí những mong phẫu thuật được nó, tưởng rằng đó là cách tốt nhất để thấu hiểu được giai điệu thần kỳ.
Truyện tranh Việt Nam chưa từng có cái gì của riêng nó, hay lẽ nào cái nét riêng ấy thuộc về cung cách vẽ qua loa hời hợt của thời kỳ sách giáo khoa đạo đức bằng tranh?