Gần như một cuốn tự truyện, Những kẻ hèn nhát của Josef Škvorecký viết về tám ngày cuối cùng (từ 4/5 đến 11/5/1945) của Đại chiến Thế giới II tại thị trấn...
Chúng tôi thường đập vụn các tảng nước đá rồi mút trong mồm khi làm việc. Hơi nóng các bếp ga thật kinh khủng; chúng tôi tu dăm bảy lít thức uống mỗi ngày, và sau vài giờ, cả tấm tạp dề cũng ướt sũng mồ hôi.
Niềm vui thời đại không chịu được sự pha trò hay giễu cợt, đó là niềm vui, tôi xin nhắc lại, nghiêm trọng, tự hào phong mình là “chủ nghĩa lạc quan lịch sử của giai cấp chiến thắng”, một niềm vui khổ hạnh và long trọng, tóm lại là Niềm Vui.
Hệt như dục vọng, ký ức không bao giờ dừng lại. Nó kết nối người chết với người sống, kết nối những sinh linh hữu thực với những sinh linh tưởng tượng, kết nối chiêm bao với lịch sử.
anh không nhớ gì từ một quyển đã đọc cũng chẳng thành vấn đề gì. Điều quan trọng là anh đã đọc sách, đã giữ nó lại trong anh. Nó vẫn nằm đâu đó bên trong đấy