Thời gian đọc: 16 phút

Mục Thời Anh (1912-1940) là nhà văn thuộc trường phái Tân cảm giác Thượng Hải ở Trung Quốc. Ông quê ở Chiết Giang, nhưng sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải trong một gia đình giàu có, theo học ngành Văn học phương Tây tại Đại học Quang Hoá. Ngoài sự nghiệp văn chương, Mục Thời Anh còn từng là Tổng Biên tập của Quốc dân nhật báo. Ông bị ám sát năm 1940.

Những tác phẩm hay nhất của ông phản ánh vòng xoáy bất tận của tư bản, kim tiền, thời trang, sắc đẹp nơi đô thị hiện đại. Một số tác phẩm tiêu biểu gồm tiểu thuyết dài kì Giao lưu (交流, 1930), tuyển tập truyện ngắn Cực Nam Bắc (南北极, 1933), Nghĩa trang (1933), Pho tượng nữ bạch kim (1934), Tình yêu của thánh nữ còn trinh (圣处女的感情, 1935),…

Về truyện ngắn “Ðiệu foxtrot Thượng Hải”: Một chàng sinh viên đại học hào hứng trong cuộc săn đuổi ái tình, chỉ để phát hiện mình bị coi như trò tiêu khiển. Một ông vua vàng phá sản cặp với gái hồng lâu mất đi thanh xuân. Một trí thức theo chủ nghĩa hoài nghi tự vấn sự tồn tại của mình. Một vũ nữ vô tình biến thành yêu tinh hoa mẫu đơn. Một luật sư phải lòng nàng gái nhảy bị người đời khinh rẻ. Một thiếu tá Nhật Bản thua trận, được cứu sống rồi đem lòng cảm mến nữ y tá quân thù…

Quay cuồng nhưng không kém phần lắng đọng, truyện ngắn của Mục Thời Anh phô bày hình ảnh về một cuộc sống đa sắc diện, trần trụi và chông chênh. Các nhân vật của nhà văn họ Mục hiện lên với những nỗi niềm muôn thủa của đời sống đô thị hiện đại. Lời văn tự sự giàu cảm xúc, liên tưởng hoán đổi giác quan đầy phá cách, kĩ thuật viết đậm tính điện ảnh đã làm nên tên tuổi của Mục Thời Anh trên văn đàn Trung Quốc thập niên 1930.

San Hô Books

Ðiệu foxtrot[1] Thượng Hải

Thượng Hải, thiên đường xây trên địa ngục!

Phía Tây Thượng Hải, mặt trăng cỡ đại treo trên đường chân trời, chiếu rọi khắp vùng đồng bằng rộng lớn. Ðồng bằng xám nhạt, phủ đầy ánh trăng xám bạc, khảm nạm bóng cây sẫm màu và từng mảng lớn bóng hình làng mạc. Trên đồng bằng, đường ray vẽ hình vòng cung, men theo bầu trời duỗi về phía đường chân trời.

Đường Lincoln (Nơi đây đạo đức bị giẫm đạp dưới chân, tội ác được nâng lên trên đầu).

Xách cặp lồng cơm, ở nơi đó anh một mình cất bước, tay còn lại xỏ túi quần, nhìn luồng hơi nóng chầm chậm phả từ miệng vào màn đêm xanh thẳm.

Ba bóng người mặc trường quái[2] lụa đen, bên ngoài choàng áo khoác đen vụt qua. Dưới mũ nỉ là ba gương mặt chỉ thấy mũi và cằm chặn trước mặt anh.

“Ði chậm thôi, anh bạn!”

“Có gì nói hết đi, anh bạn!”

“Oan có đầu, nợ có chủ, hôm nay không phải chúng tôi gây khó dễ gì cho anh, ai vì chủ nấy, lũ này cũng vì miếng ăn cả thôi, anh đừng oán bọn đây không trọn nghĩa bạn bè. Ngày này năm sau là giỗ đầu của anh, nhớ đấy!”

“Nhảm nhí! Tôi cũng chẳng phải không trọn nghĩa bạn bè,” vứt cặp lồng cơm xuống, tay tóm lấy súng người kia, anh vung quyền.

Ðoàng! Tay buông ra, người ngã xuống, tay ấn bụng. Đoàng ! Lại thêm cú nữa.

“Thằng oắt giỏi đấy! Có dũng khí!”

“Kiếp này sẽ còn gặp lại, anh bạn!”

“Trường quái lụa đen” đẩy mũ nỉ lên đỉnh đầu, băng qua đường sắt rồi mất dạng.

“Cứu với!” Anh bò vài bước.

“Cứu với!” Lết tiếp vài bước nữa.

Một tiếng “tu” rúc lên, ánh đèn hồ quang rọi dưới đường chân trời. Ðường sắt rung ầm ầm, tà vẹt tựa như con rết bò về phía trước trong ánh sáng, cột điện gỗ hiện ra rồi lập tức khuất dạng trong bóng tối, đoàn tàu “Thượng Hải tốc hành” đột nhiên ưỡn bụng, tu tu tu  theo nhịp foxtrot, ngậm dạ minh châu, chạy qua như rồng lượn trên đường cung. Há miệng gầm một tiếng, làn khói đen kéo dài tới tận đuôi tàu, ánh đèn hồ quang đâm xuyên đường chân trời chốc lát rồi mất dạng.

Tĩnh lặng trở lại.

Trước cổng giao thông đường sắt, ánh đèn hồ quang ô tô đan xen, quản lí cầm cờ xanh đỏ, kéo chiếc cổng môi đỏ mặt trắng, đeo khuyên tai hồng ngọc, tức khắc, xe hơi một chuỗi dài bay qua.

Chân cây ven đường, chân cột điện, chân tĩnh vật sơn trắng,… như revue[3], các cô gái đan chéo giơ ra bắp đùi phủ phấn… một hàng chân sơn trắng. Men theo đại lộ vắng lặng, từ trong cửa sổ các căn nhà, tựa như những con mắt đô thị, xuyên qua rèm cửa, lộ ra khắp nơi ánh đèn hồng, tím, lục.

Xe hơi dừng trước biệt thự kiểu Tây, còi kêu bíp bíp. Nút thắt san hô trên mũ quả dưa của quý ngài Lưu Hữu Ðức thò ra khỏi cửa xe, tiền xu ngoại quốc trên dây đồng hồ vàng treo trong hai túi nhỏ trên áo gi-lê vải pô-pơ-lin đen kêu leng keng, đưa ông ra khỏi xe, đưa vào trong nhà. Ông vứt nửa điếu xì gà ngoài cửa, bước vào phòng khách, vừa ngồi xuống, trên thảm cầu thang đã vang lên tiếng gót giày lộp cộp.

“Về rồi đấy à?” Tiếng cười tinh nghịch, vị phu nhân đáng tuổi con dâu mà trên giấy tờ lại là vợ ông bước đến, véo mũi ông, nói: “Nhanh nào! Kí cho em chi phiếu ba ngàn đi.”

“Tiền mới cho tuần trước đã tiêu sạch rồi?”

Nàng không đáp, xì ra một tập phiếu rồi kéo ống tay áo choàng xanh lam của ông vào thư phòng, dúi bút vào tay.

“Anh bảo…”

“Anh bảo sao nào?” Cái miệng đỏ xinh xắn chặn lời.

Ông liếc nàng một cái rồi kí, nàng bèn cúi đầu ghé cái miệng nhỏ sát vào miệng lớn của ông. “Tối nay anh ăn một mình nhé, em và Tiểu Đức ra ngoài bây giờ,” rồi tươi cười bỏ đi, đóng sầm cửa lại. Ông rút khăn tay lau miệng, trên khăn in dấu son tangee. Sao mà giống con gái ta thế, suốt ngày quấn lấy vòi tiền.

“Cha!”

Vừa ngẩng đầu, không biết Tiểu Ðức đã vào tự lúc nào, đứng cạnh ông như chuột thấy mèo.

“Sao con lại về nhà?”

“Dì gọi điện bảo con về.”

“Làm gì?”

“Lấy tiền.”

Lưu Hữu Ðức cười thầm trong lòng, chỉ có hai mẹ con nhà này như thế.

“Sao dì lại kêu con quay về xin tiền? Tự xin không được à?”

“Là con cần tiền, dì gọi con về đi chơi cùng.”

Đột nhiên cửa mở ra. “Anh có tiền mặt không?” Lưu Nhan Dung Châu lại chạy vào.

“Chỉ có…”

Bàn tay bé xinh vừa làm móng sớm đã thọc vào túi áo lôi chiếc ví ra! Móng tay phớt hồng đếm tiền: năm, mười, hai mươi,… ba mươi. “Ðể cho anh năm mươi đồng, còn lại em lấy nhé. Ðưa nhiều hơn tối lại không về được.” Nàng liếc mắt đưa tình, kéo đứa con trai trên giấy tờ chạy bay biến.

Gã con trai là cái móc treo quần áo sống, suốt ngày đọc tạp chí thời trang dành cho gigolo, khoác áo choàng ngắn là nóng đến nỗi hiện rõ nếp gấp, cà vạt thắt lỏng cách cổ áo một khoảng to, kéo cánh tay mẹ ngồi lên xe.

Chân cây ven đường, chân cột điện, chân tĩnh vật sơn trắng,… như revue, các cô gái đan chéo giơ ra bắp đùi phủ phấn… một hàng chân sơn trắng. Men theo đại lộ vắng lặng, từ trong cửa sổ các căn nhà, tựa như những con mắt đô thị, xuyên qua rèm cửa, lộ ra khắp nơi ánh đèn hồng, tím, lục.

Lái chiếc Buick 1932 đời mới, nhưng lại hết lòng nghĩ cách yêu đương của 1980. Gió chiều cuối thu thổi tung cà vạt con trai, mái tóc người mẹ, mọi thứ đều nhuốm lạnh. Người mẹ trên giấy tờ dựa vào lòng con trai nói:

“Ðáng tiếc con là con trai ta.” Cười khúc khích.

Cậu con trai hôn lên đôi môi mà cha mình từng hôn, suýt chút nữa lao xe lên vỉa hè.

Neon light giơ ngón tay màu mè viết một chữ lớn lên bầu trời đêm tối đen như mực. Quý ông người Anh đứng phía trước, mặc áo đuôi tôm màu đỏ, tay chống gậy ba-toong, sải bước đầy sức sống. Dưới chân viết: Johnny Walker: Still Going Strong[4]. Bãi cỏ ven đường đã triển khai khu Utopia của công ti bất động sản, bên trên tay người Mĩ hút thuốc lá hiệu Cát Sĩ như đang nói: “Tiếc rằng đây là Utopia của một đất nước tí hon, thảo nguyên rộng lớn cũng chẳng đủ để tôi đặt một chân xuống nữa kìa?”

Trước xe hơi hiện ra bóng người, còi xe kêu vang, người đó quay đầu lại nhìn, bèn từ phía trước bánh xe bước lên vỉa hè.

“Dung Châu, ta đi đâu đây?”

“Chọn đại một Cabaret[5] nào đấy cho mới mẻ nhé, Astor House, Đại Hoa đều chơi chán rồi.”

Trên nóc toà nhà Câu Lạc Bộ Ðua Ngựa, con ngựa vàng trên chong chóng gió tung vó về phía vầng trăng đỏ. Bốn phía thảm cỏ rộng lớn lan tràn biển ánh sáng, sóng tội ác, nhà thờ tưởng niệm Moore[6] chìm trong bóng tối, quỳ rạp, cầu nguyện cho đàn ông và phụ nữ dưới địa ngục. Ðỉnh tháp Ðại Thế Giới[7] chối từ sám hối, kiêu ngạo nhìn vị mục sư bảo thủ, toả ra ánh đèn từng vòng.

Hoàng hôn xanh biếc phủ lên vạn vật, chiếc Saxophone rướn cổ, há miệng, hú hét om sòm. Bên trong, nền nhà sáng bóng, váy bay phấp phới, áo bay phấp phới, gót giày, gót giày, gót giày, gót giày, gót giày tinh xảo. Mái tóc xoã tung và gương mặt đàn ông. Sơ mi nam cổ trắng và gương mặt phụ nữ tươi cười. Cánh tay giơ ra, khuyên tai phỉ thuý dài chấm vai, dãy bàn tròn ngăn nắp, nhưng ghế lại lộn xộn. Bồi bàn áo trắng đứng trong góc tối. Mùi rượu, mùi nước hoa, mùi trứng giăm bông, mùi thuốc lá,… Kẻ độc thân ngồi trong góc cầm cốc cà phê đen kích thích thần kinh chính mình.

Người đang nhảy: nhịp van-xơ quấn quanh chân, chân lướt đi trên nhịp van-xơ.

Con trai ghé sát tai mẹ nói: “Nhiều lời phải mượn điệu van-xơ mới nói ra được, em là bạn nhảy van-xơ tuyệt nhất… Ấy mà, Dung Châu ơi, tôi yêu em!”

Dường như hôn lên tóc mai nhè nhẹ, người mẹ trốn trong vòng tay con trai khẽ cười.

Tay buôn châu báu người Bỉ mạo danh quý ông nước Pháp ghé sát tai minh tinh điện ảnh Ân Phù Dung nói: “Nụ cười trên môi em khiến phụ nữ khắp thiên hạ ghen tị… Ấy mà, tôi yêu em!”

Dường như hôn lên tóc mai nhè nhẹ, người phụ nữ trốn trong vòng tay khẽ cười, đột nhiên thấy trên ngón tay mình có thêm một chiếc nhẫn kim cương.

Tay buôn châu báu nhìn thấy Lưu Nhan Dung Châu, hắn gật đầu, cười với nàng qua vai Ân Phù Dung. Tiểu Ðức quay người thấy Ân Phù Dung cũng nhướng mày như Gigolo.

Nhịp van-xơ quấn quanh chân, chân lướt đi trên nhịp van-xơ.

Tay buôn châu báu ghé sát tai Lưu Nhan Dung Châu, khẽ nói: “Nụ cười trên môi em khiến phụ nữ khắp thiên hạ ghen tị… Ấy mà, tôi yêu em!”

Dường như hôn lên tóc mai nhè nhẹ, người phụ nữ trốn trong vòng tay khẽ cười, dấu son in lên sơ mi trắng.

Tiểu Ðức ghé sát bên tai Ân Phù Dung, thủ thỉ: “Nhiều lời phải mượn điệu van-xơ mới nói ra được, em là bạn nhảy van-xơ tuyệt nhất… Ấy mà, Phù Dung ơi, tôi yêu em!”

Dường như hôn lên tóc mai nhè nhẹ, người phụ nữ trốn trong vòng tay khẽ cười.

Kẻ độc thân ngồi trong góc cầm cốc cà phê đen kích thích thần kinh chính mình, mùi rượu, mùi nước hoa, mùi trứng giăm bông, mùi thuốc lá,… Bồi bàn áo trắng đứng trong góc tối. Dãy bàn tròn ngăn nắp, nhưng ghế lại lộn xộn. Cánh tay giơ ra, khuyên tai phỉ thuý dài chạm vai. Gương mặt phụ nữ tươi cười và sơ mi nam cổ trắng. Gương mặt đàn ông và mái tóc xoã tung. Gót giày, gót giày, gót giày, gót giày, gót giày tinh xảo. Áo bay phấp phới, váy bay phấp phới, nền nhà sáng bóng. Hú hét om sòm, chiếc Saxophone rướn cổ, há miệng. Hoàng hôn xanh biếc phủ lên vạn vật.

Cửa kính mở ra, phá vỡ huyễn cảnh mong manh. Chạy xuống cầu thang, hai dãy xe kéo dừng bên đường, phu xe đứng thay ca, đèn trong nhà chiếu sáng con đường ở giữa, đang giành nhau với “Ricksha?” là xe thể thao Austin, Ford, xe đua Buick, Buick loại 0.9, tám xi-lanh, sáu xi-lanh,… Vầng trăng lớn đỏ mặt loạng choạng bước tới đồng cỏ trải rộng của Câu lạc bộ đua ngựa. Nơi góc đường người bán Báo chiều Đại Mĩ gào lên bằng cổ họng như hàng bán bánh nướng bánh quẩy:

Evening Post!”[8]

Xe điện leng keng tiến vào vùng nguy hiểm toàn các biểu ngữ và biển quảng cáo siêu giảm giá, xe đạp chen chúc cạnh xe điện trông đến là đáng thương. Thuỷ binh ngồi trên xe kéo mắt say lờ đờ, nhắm chuẩn đá vào mông phu xe rồi cười ha hả, đèn giao thông đỏ, đèn giao thông xanh, cột đèn giao thông và lính tuần Ấn Ðộ vuông góc với mặt đất. Ðèn giao thông vừa sáng, dòng người, dòng xe tuôn ra như thuỷ triều. Ðám người này đều như lũ ruồi nhặng không não! Một Fashionmonger[9] mặc quần áo bày trong cửa hàng giả làm quý phu nhân. Mười lăm giây một lần, thang máy đưa người lên hoa viên tầng thượng như hàng hoá. Nữ thư kí đứng ngoài cửa hàng ngắm lụa crepe Pháp thượng hạng, lòng nhớ tới nụ cười hằn sâu vết dao găm của giám đốc. Các nhà hoạt động và thành viên đảng phái kẹp túi truyền đơn đi đi lại lại, nghĩ bụng giả như bị bắt thì sẽ làm luôn một bài diễn thuyết ở đây. Cô nàng mắt xanh mặc váy bó, cô nàng mắt đen mặc xường xám dài, cặp giò nào cũng yêu kiều như nhau.

Bên đường, trên khu đất trống, giá gỗ dựng cao như kim tự tháp, thân gỗ thô to cắm trong bùn, trên đỉnh lắp đèn hồ quang, chiếu rọi xuống, chiếu xuống từng người nằm trên ván gỗ. Họ đang kêu gào: “Ái da, ái da!” Cọc gỗ trên đỉnh cao mấy trăm trượng rơi thẳng xuống, rầm! Ba cột gỗ lớn thô dày đâm xuống bùn, bốn góc đều lắp đèn hồ quang, ánh sáng chói gắt chiếu rọi cả vùng đất trống. Trong khu đất trống: ngang dọc những rãnh hào, gang thép, gạch vụn. Người khiêng cột gỗ lớn đi trong rãnh hào, bóng đổ dài. Chân trước vừa trượt là ngã, cột gỗ đè lên sống lưng. Sống lưng gãy, miệng hộc máu… đèn hồ quang… rầm! Cọc gỗ lại được kéo lên theo giá gỗ… đứa bé trần truồng vân vê đồng xu trên con đường rải đá dăm… đèn hồ quang trên cột gỗ tựa như trăng trong đêm… người phụ nữ nhặt xỉ than… có hai mặt trăng… mặt trăng bị thiên cẩu nuốt… mặt trăng không còn.

Cái xác được đưa đi, trong khu đất trống: ngang dọc những rãnh hào, gang thép, gạch vụn, còn cả máu của người chết. Trên vũng máu đã rải xi măng, đổ thành cốt thép, xây nhà hàng mới! Xây vũ trường mới! Xây khách sạn mới! Nén sức lực của anh ta, máu của anh ta, sinh mạng của anh ta xuống dưới, y như những khách sạn khác, y như khách sạn Hoa Ðông mà quý ngài Lưu Hữu Ðức vừa bước vào.

Tại khách sạn Hoa Ðông…

Tầng hai: Căn phòng sơn trắng, hương nha phiến màu đồng cổ, bài mạt chược, Tứ Lang thăm mẹ[10], Trương Tam mắng Thảng Bạch là đồ điếm, nước hoa Cô-lô-nhơ và mùi dâm dục, bồi bàn áo trắng, tú bà ma cô, bắt cóc tống tiền, âm mưu quỷ kế, kẻ lang thang người Belarus,…

Tầng ba: Căn phòng sơn trắng, hương nha phiến màu đồng cổ, bài mạt chược, Tứ Lang thăm mẹ, Trương Tam mắng Thảng Bạch là đồ điếm, nước hoa Cô-lô-nhơ và mùi dâm dục, bồi bàn áo trắng, tú bà ma cô, bắt cóc tống tiền, âm mưu quỷ kế, kẻ lang thang người Belarus,…

Tầng bốn: Căn phòng sơn trắng, hương nha phiến màu đồng cổ, bài mạt chược, Tứ Lang thăm mẹ, Trương Tam mắng Thảng Bạch là đồ điếm, nước hoa Cô-lô-nhơ và mùi dâm dục, bồi bàn áo trắng, tú bà ma cô, bắt cóc tống tiền, âm mưu quỷ kế, kẻ lang thang người Belarus,…

Thang máy nhả người ở tầng bốn, quý ngài Lưu Hữu Ðức vừa ngâm nga Tứ Lang thăm mẹ vừa rảo bước. Tiến vào căn phòng vang tiếng đánh bài, châm một điếu The Garrick, lấy một vé[11], chẳng mấy chốc cũng ngồi xuống cạnh bàn, dùng thủ pháp thành thục, cẩn thận bắt lấy một quân Trung Phong, nói vẻ lão luyện: “Sao mãi không được quân nào đẹp nhỉ?” Vừa nói vừa trầm ngâm nghe Bảo Nguyệt Lão Bát không bó ngực nên bị gọi là bánh mì Sullivan nói chuyện: “Xin lỗi nhé, anh Lưu, đang dở ván này, đợi lát nữa xong xuôi mời anh qua ngồi.”

“Vào ngồi với chúng em tí đi!” Ðứng nơi góc đường chỉ thấy mắt đen láy trên mặt trắng như vôi, trốn trong bóng đổ của công trình, gọi với người qua lại, giống như người bán đấu giá, má mì lẽo đẽo theo sau như cái đuôi.

“Vào ngồi với chúng em tí đi!” Cái mồm móm mém nói, cố ý chạm vào người tên mặt bẹt. Mặt bẹt cười, liếc một cái, chỉ vào mũi mình, chường mặt ra: “Mụ goá giỏi nhỉ, muốn ông đây à?”

“Tuổi trẻ chóng trôi, bạn bè quan trọng!” Mồm móm cũng cười.

“Không ngờ hôm nay thằng điếm Ấn Ðộ tôi đây thế mà lại lọt vào mắt người đời,” nói rồi đưa tay vuốt mặt người đàn bà, bỏ đi.

Bên cạnh, một nhà văn râu tóc xồm xoàm đứng xem chuyện vui, bụng nghĩ ra một tiêu đề: Cuộc hành hương thứ hai – bản xô-nát kiểm duyệt mặt tối đô thị. Ðột nhiên nhìn thấy ánh mắt của mồm móm quét tới mặt mình, lập tức luống ca luống cuống chạy đi.

Mặt trắng như vôi trốn trong góc tối, má mì lẽo đẽo theo sau như cái đuôi – mặt trắng như vôi trốn trong góc tối, mặt trắng như vôi, mặt trắng như vôi…

(Nhà văn trộm nghĩ:)

Chuyến đầu tuần tra sòng bạc chuyến thứ hai tuần tra kĩ nữ đầu đường chuyến thứ ba tuần tra vũ trường chuyến thứ tư tuần tra rồi mới Tạp chí Ðông phương Nguyệt báo Tiểu thuyết Nguyệt san Văn nghệ ngay câu đầu tiên viết đường Ðại Mã đường Bắc Kinh trụ sở buôn dâm… Không được…

Có người kéo tay áo anh, “Thưa ông!” Liếc qua thấy ngay một bà cụ gương mặt đau khổ đang ngẩng đầu nhìn.

“Có chuyện gì?”

“Nhờ ông đọc giúp tôi lá thư.”

“Thư đâu?”

“Phiền ông theo tôi đến nhà lấy, ở ngay trong ngõ này thôi.”

Bèn đi theo.

Trong bi kịch Trung Quốc nhất định có tư liệu viết tiểu thuyết năm 1931 là thời của mình Tiểu thuyết Ðông phương Bắc Đẩu phát hành mỗi tháng một tập bản dịch tiếng Nhật bản dịch tiếng Nga các bản dịch đều được xuất bản giải Nobel vừa vĩ đại vừa phát tài…

Rẽ vào một ngõ nhỏ, tối đến mức không nhìn thấy gì.

“Nhà bà đâu?”

“Ở ngay đây, không xa, thưa ông, nhờ ông đọc thư giúp cho.”

Đầu kia ngõ có ngọn đèn vàng, dưới đèn một phụ nữ đang đứng cúi đầu. Bà cụ bỗng trưng ra vẻ mặt đau khổ, kéo tay áo anh, nói: “Ông ơi, đây là con dâu tôi, thư ở chỗ nó.” Đến gần người phụ nữ, cô ta vẫn không ngẩng đầu lên, bà cụ nói: “Ông ơi, đây là con dâu tôi. Con trai tôi là thợ cơ khí, trộm đồ của người ta rồi bị bắt đi, xin ông rủ lòng thương mẹ con chúng tôi bốn ngày chưa có gì bỏ bụng.”

(Ðúng thế đề tài tốt nhường này kĩ thuật không thành vấn đề lời bà ta nói nhất định chính xác không sợ người ta lại bảo mình theo chủ nghĩa nhân đạo nữa rồi…)

“Bẩm ông, xin ông rủ lòng thương cho mấy đồng, tôi bảo con dâu hầu ông một đêm, làm ơn cứu hai cái mạng này với!”

Nhà văn sững sờ, người phụ nữ ngẩng đầu lên, hai cái bóng đổ dài bên quai hàm gầy guộc, khoé miệng hé cười.

Khoé miệng hé cười, tay buôn châu báu người Bỉ mạo danh quý ông nước Pháp ghé sát tai Lưu Nhan Dung Châu, thủ thỉ: “Nụ cười trên môi em khiến phụ nữ khắp thiên hạ ghen tị… Uống một li nào.”

Trên li thuỷ tinh chân cao, đôi mắt Lưu Nhan Dung Châu đang cười.

Trong xe Buick, đôi mắt thấm đẫm Cocktail đó đang cười trên cổ áo khoác da.

Trong hành lang khách sạn Hoa Mậu, đôi mắt thấm đẫm Cocktail đó đang cười trên mái tóc loà xoà.

Trên thang máy, đôi mắt đó đang cười dưới mí mắt màu tím.

Trong căn phòng trên tầng bảy khách sạn Hoa Mậu, đôi mắt đó đang cười trên quai hàm đỏ quạch.

Tay buôn châu báu phát hiện ra đôi mắt đang cười đó dưới mũi mình.

Đôi mắt đang cười!

Ga giường màu trắng!

Thở hổn hển…

Thở hổn hển nằm bất động trên giường.

Ga giường, tuyết đã tan.

“Tổ chức một câu lạc bộ quốc tế đi!” Bỗng dưng nảy ra ý tưởng xuất sắc, mồ hôi túa ra từng giọt.

Mồ hôi đầm đìa, trên con đường tĩnh lặng, kéo thuỷ thủ say rượu chạy tới quán rượu. Trên đường, lính tuần cũng không còn, yên tĩnh, giống như thành phố chết. Giày da thuỷ thủ gác lên sống lưng phu xe, giọng khàn đặc vang trên bức tường đại công trình:

Lết tờ… Lết tờ…

Lết tờ

Lết tờ…[12]

Gương mặt phu xe, mồ hôi rơi; lòng dạ phu xe, tiền vàng lăn, lăn nhanh. Tay thuỷ thủ say mèm bỗng nhảy xuống, loạng choạng biến mất sau cánh cửa kính.

“Hullo, Master! Master!”[13]

Cứ thế kêu gào tới tận cửa, lính tuần Ấn Ðộ giơ gậy về phía anh ta, tiếng cười lách ra từ khe cửa, mùi rượu lách ra từ khe cửa, nhạc jazz lách ra từ khe cửa,… Phu xe nhấc xà xe, trước mặt anh ta là gió sông tháng Mười Hai, cái tháng lạnh lẽo, chỗ hoang vu giữa đại công trình. Bị vứt ngoài niềm vui sướng, anh ta cũng không nghĩ đến tự sát, chỉ chửi một tiếng: “Mẹ nó,” rồi lại lao vào cuộc đời.

Chiếc xe kéo đi mất, trên đường chỉ còn ánh trăng. Ánh trăng chiếu sáng nửa đường, nửa còn lại chìm trong bóng tối, trong bóng tối chễm chệ một quán rượu, cửa chính quán rượu có ngọn đèn xanh, dưới ngọn đèn xanh lính tuần Ấn Ðộ đứng như hoá đá. Cửa hết mở lại đóng, mồm nói như vẹt:

Good-bye, Sir.”[14]

Một thanh niên bước ra từ cửa kính, gậy ba-toong treo trên khuỷu tay. Anh bước dưới ánh đèn vào tới bóng tối, rồi bước từ bóng tối ra dưới ánh trăng, thở dài, lạo xạo đi về phía trước, nghĩ đến người yêu đang nằm trên giường kẻ khác, anh tới ven sông, đứng bên lan can ngơ ngẩn.

Phía Ðông bầu trời, ánh nắng như con mắt vàng hé mở giữa mây đen.

Ở Phố Ðông, giọng nam cao vút:

“Ai… a… ai…”

Bay thẳng lên thiên không, chạm vào tia nắng đầu tiên, liền hợp lại thành bài xướng ca hào hùng. Công trình kiến trúc đang say giấc tỉnh ngủ, ngẩng đầu, cởi bỏ áo ngủ màu xám, nước sông lại ào ào chảy về Ðông, còi xe công xưởng rít gào.

Bài ca hát về sinh mạng mới, số phận của những người trong hộp đêm!

Thức tỉnh, Thượng Hải hỡi!

Thượng Hải, thiên đường xây trên địa ngục.

Cẩm Ninh dịch

(Truyện ngắn này nằm trong tập truyện cùng tên do San Hô Books xuất bản vào tháng 4 năm 2023. Zzz Blog xin trân trọng cảm ơn San Hô Books đã đồng ý cho chúng tôi đăng đoạn trích này)

[1] Foxtrot là điệu nhảy khiêu vũ có nguồn gốc từ Mĩ, xuất hiện lần đầu năm 1914. Điệu nhảy có tiết tấu chậm, thanh lịch, thường được thể hiện trong các phòng khiêu vũ có đệm nhạc sống. Foxtrot có nhiều điểm tương đồng với van-xơ, nhưng dùng nhịp 4/4 thay cho nhịp 3/4.

[2] Áo dài thời nhà Thanh của Trung Quốc.

[3] Chương trình ca nhạc tạp kĩ.

[4] Khẩu hiệu của hãng rượu nổi tiếng: “Johnnie Walker: Không ngừng bước tới”.

[5] Chỗ chơi đêm, quán rượu.

[6] Tiếng Trung: 慕尔堂/沐恩堂, tiếng Anh: Moore Memorial Church.

[7] Tiếng Trung: 大世界, tiếng Anh: The Great World, một hợp khu giải trí nổi tiếng ở Thượng Hải từ những năm đầu thế kỉ XX tới nay. Nơi đây được mệnh danh là “địa điểm giải trí số một Viễn Đông”.

[8] Báo chiều đây!

[9] Nhà tạo mẫu thời trang.

[10] Một vở Kinh kịch nổi tiếng.

[11] Chỉ việc mua dâm.

[12] Tiếng Trung: 啦得. Có thể là phiên âm chữ tiếng Anh later (chậm hơn, sau này).

[13] Xin chào, quý ngài! Thưa ngài!

[14] Xin tạm biệt ngài.

 

Chấm sao chút:

Đã có 0 người chấm, trung bình 0 sao.

Hãy là ngôi sao đầu tiên của chúng tôi <3