Thời gian đọc: 16 phút

(Chương 1 và giới thiệu về cuốn sách có thể đọc ở đây.)

 

Đèn trong sảnh đã tắt bớt, cả khách sạn dường như đã trầm xuống lặng yên. Cậu lễ tân trẻ tôi gặp lúc mới đến lại đang trực, dù trông thì có vẻ như cậu ta đang ngủ tít trên ghế sau quầy. Khi tôi và Boris đến gần, cậu nhìn lên, và nhận ra tôi, cậu cố sức dựng mình dậy.

“Chúc ông một buổi tối tốt lành, thưa ông,” cậu ta hớn hở nói, nhưng ngay phút sau có vẻ lại chìm vào mệt mỏi.

“Chúc anh một buổi tối tốt lành. Tôi cần thêm một phòng nữa. Cho Boris.” Tôi đặt tay lên vai cậu bé con. “Càng gần phòng tôi càng hay.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa ông Ryder.”

“Thật ra là, ông khuân vác ở khách sạn anh, Gustav ấy, chẳng là ông ấy là ông của Boris. Không biết liệu giờ này ông ấy có còn ở khách sạn không nhỉ.”

“À vâng, Gustav ở luôn đây. Ông ấy ở một phòng nhỏ trên gác mái. Nhưng ngay lúc này thì tôi nghĩ là ông ấy đang ngủ.”

“Có lẽ ông ấy cũng không ngại bị đánh thức dậy đâu. Tôi biết ông hẳn sẽ muốn được gặp cháu mình ngay lập tức.”

Cậu lễ tân nghi ngại liếc đồng hồ. “Vâng, ông nói thì chắc đúng rồi ạ,” cậu ta lưỡng lự nói và nhấc điện thoại. Sau một lúc im lặng, tôi nghe thấy bên kia cũng bắt máy.

“Bác Gustav à? Gustav à, cháu vô cùng xin lỗi. Cháu Walter đây. Vâng, vâng, cháu xin lỗi đã đánh thức bác. Vâng, cháu biết rồi, cháu vô cùng xin lỗi. Nhưng bác nghe cháu này. Ông Ryder vừa về tới. Ông ấy dẫn theo cháu trai bác.”

Mất một lúc sau, cậu lễ tân chỉ lắng nghe, gật đầu mấy lần. Rồi cậu ta gác máy và mỉm cười với tôi.

“Ông ấy xuống ngay giờ đây. Ông ấy bảo ông sẽ lo liệu hết.”

“Tốt quá.”

“Ông Ryder, hẳn là ông phải mệt lắm.”

“Thật vậy. Hôm nay là một ngày cực nhọc. Nhưng tôi nghĩ vẫn còn một buổi hẹn nữa. Đáng ra còn có nhà báo đang đợi tôi ở đây.”

“À. Họ đợi đến khoảng một tiếng trước rồi cũng đi rồi. Họ nói sẽ sắp xếp buổi khác. Tôi đã đề nghị họ làm việc trực tiếp với cô Stratmann để khỏi quấy quả ông. Thật tình, trông ông mệt mỏi quá, thưa ông. Ông nên thôi lo lắng về mấy chuyện đó mà đi nghỉ đi thì hơn.”

“Tôi nghĩ đúng là như vậy. Hừm. Vậy là họ đi rồi à. Đầu tiên họ đến quá sớm, rồi thì họ lại đi.”

“Vâng thưa ông, thật hết sức bực mình. Nhưng tôi nói thật đó, ông Ryder ạ, ông nên đi về nghỉ luôn thì hơn. Ông thật tình không nên lo lắng nữa. Tôi tin chắc rằng mọi thứ rồi sẽ được lo liệu cả thôi.”

Tôi thấy biết ơn những lời trấn an của cậu lễ tân, và quả thật lần đầu tiên sau suốt nhiều giờ, bắt đầu thả lỏng người trong cảm giác yên bình. Tôi chống khuỷu tay lên quầy lễ tân, và trong giây lát cứ đứng đấy mà gà gật. Tuy nhiên tôi vẫn không ngủ hẳn, vì suốt lúc đó vẫn biết có cái đầu nặng trịch của Boris đang tì vào bên sườn, và vẫn nghe giọng cậu lễ tân, bằng cái giọng vỗ về cam đoan đó, ngay trước mặt tôi.

“Gustav không để ông đợi lâu nữa đâu,” cậu ta đang nói, “và ông ấy sẽ lo sao cho cậu bé nhà ông được dễ chịu. Thật tình, thưa ông, không còn gì phải lo lắng nữa. Còn cô Stratmann, ở khách sạn này đã biết cô ấy từ rất lâu rồi. Cô ấy năng suất tuyệt vời. Cô ấy đã lo công chuyện cho biết bao nhiêu vị yếu nhân nghỉ ở đây trước nay và ai cũng một trăm phần trăm ấn tượng với cô ấy. Cô ấy không bao giờ phạm lỗi. Vậy nên ông cứ chừa lại cho cô ấy lo lắng về mấy nhà báo đó, sẽ không có vấn đề gì hết. Còn Boris, chúng tôi sẽ xếp cho cậu bé một phòng ngay đối diện phòng ông. Phòng nhìn ra phong cảnh buổi sáng rất tuyệt vời và cậu bé chắc chắn sẽ rất thích thú. Vậy nên, ông Ryder ạ, tôi thật tình nghĩ là ông đi ngủ luôn là tốt nhất. Ngày hôm nay hẳn là ông không còn khả năng hoàn tất thêm một việc nào khác đâu. Thực tế là, tôi dám mạo muội khuyên ông hãy để Boris cho ông ngoại lo khi cả ba đã lên tới phòng rồi. Gustav sắp xuống đến nơi rồi, ông ấy chỉ đang mặc đồng phục thôi, vì thế mà ông ấy sẽ xuống chậm đôi chút. Ông ấy sẽ tới ngay, trong bộ dạng bảnh bao của ông, Gustav là thế đó, lúc nào cũng đồng phục chỉn chu, không sai sót lấy một tí. Chừng nào ông ấy tới đây rồi, ông cứ để ông ấy quản mọi việc là hay nhất. Ông ấy đang xuống nhanh hết sức rồi. Ông ấy đang buộc dây giày chính lúc này đây, khi ngồi trên mép cái giường con. Một khắc nữa thôi là ông ấy sẽ xong rồi, ông ấy sẽ nhảy bật dậy, dù sẽ phải cẩn thận không húc đầu phải xà nhà. Chải đầu thật nhanh rồi ông ấy sẽ ra đến hành lang. Vâng, chỉ một giây nữa là ông ấy tới đây rồi, rồi ông có thể về phòng mình, thư giãn một chút rồi hưởng một đêm yên giấc. Tôi phải đề nghị ông hãy làm một ly đưa giấc, một trong những món cốc tai đặc biệt pha sẵn của chúng tôi ở trong tủ lạnh con trong phòng ông ấy. Cốc tai ở đây phải nói là tuyệt vời. Hay là ông thích đưa đồ uống nóng lên phòng chăng. Và ông có thể nghe ít nhạc êm dịu trên đài. Có một kênh giờ này ban đêm phát từ tận Stockholm, nhạc jazz cho buổi đêm yên tĩnh thôi, quả thật là rất êm dịu, chính tôi cũng thường nghe khi muốn thư giãn. Hay là nếu ông thực sự cần thư giãn, tôi xin đề nghị ông ra ngoài xem cái phim ấy? Rất nhiều khách nghỉ ở đây đang làm vậy chính vào lúc này đây.”

Câu cuối cùng này – phim ảnh gì đó – khiến tôi tỉnh cả mơ màng. Duỗi thẳng người, tôi hỏi:

“Xin lỗi, anh vừa nói gì cơ? Rất nhiều khách ở đây đã đi xem phim à?”

“Vâng, có một rạp phim ngay sau góc đường kia thôi. Họ có suất chiếu đêm. Rất nhiều khách thấy ghé vào đó xem một cái phim là cách tốt giúp họ thư giãn sau một ngày vất vả. Lúc nào ông cũng có lựa chọn đó thay cho cốc tai hay là đồ uống nóng.”

Điện thoại reo ngay bên tay cậu lễ tân, và cậu ta xin phép ngừng chuyện nhấc điện thoại lên. Tôi để ý trong lúc nghe cậu ta ngượng ngập nhìn tôi mấy lần. Rồi cậu ta nói: “Ông ấy ở ngay đây, thưa bà,” và đưa ống nghe cho tôi.

“A lô,” tôi nói.

Trong một lúc không nghe đầu kia lên tiếng. Rồi người ấy nói, “Tôi đây.”

Tôi phải mất một khắc mới nhận ra giọng Sophie. Nhưng liền ngay đó, trong tôi tràn ngập một cơn giận điên người đối với cô, và chỉ vì Boris đang ở đây mà tôi không gay gắt quát tháo vào điện thoại. Cuối cùng tôi chỉ lạnh lùng nói. “À. Ra là cô.”

Thêm một lát im lặng nữa rồi cô mới nói: “Tôi đang gọi từ ngoài khách sạn. Từ ngoài phố. Tôi thấy anh và Boris đi vào. Có lẽ tốt hơn là không để nó thấy tôi lúc này. Đã quá giờ đi ngủ của nó lâu rồi. Anh đừng để nó biết đang nói chuyện với tôi.”

Tôi nhìn xuống Boris, lúc này đang đứng ngủ gật, áp vào tôi.

“Vậy tóm lại cô nghĩ là cô đang làm cái gì?” tôi hỏi.

Tôi nghe cô thở dài nặng nề. Rồi cô nói:

“Anh nổi giận là đáng lắm. Tôi… tôi cũng không biết đã có chuyện gì nữa. Bây giờ tôi đã nhận ra mình ngớ ngẩn làm sao…”

“Này,” tôi ngắt lời, lo rằng mình sẽ không trấn áp được cơn giận lâu hơn nữa, “tóm lại bây giờ cô đang ở đâu?”

“Ở bên kia đường. Dưới mấy vòm cuốn, trước mấy hiệu đồ cổ ấy.”

“Tôi sẽ ra ngay. Cô cứ ở yên đó.”

Tôi trả lại ống nghe cho cậu lễ tân và nhẹ người thấy Boris vẫn đang thiếp ngủ suốt trong lúc tôi gọi. Dù sao đi nữa, chính vào lúc ấy, cửa thang máy mở và Gustav bước ra thảm.

Đồng phục của ông quả thực chỉn chu. Mái tóc bạc lưa thưa đã được dấp nước và chải gọn. Đôi chút độ sưng quanh mí mắt và độ cứng trong bước đi là những dấu hiệu duy nhất cho thấy ông vừa say ngủ vài phút trước thôi.

“A, thưa ông, chúc một buổi tối tốt lành,” ông nói khi tới gần.”

“Bác cũng vậy.”

“Ông đã đưa Boris theo. Ông thật tốt đã chịu phiền phức như thế.” Gustav bước thêm vài bước về phía chúng tôi, khuôn mặt cười dịu dàng nhìn cậu cháu trai. “Trời ơi, thưa ông, ông nhìn thằng bé nó xem. Ngủ khì rồi.”

“Vâng, cậu bé mệt lắm,” tôi đáp.

“Ngủ thế này trông nó bé bỏng làm sao.” Ông khuân vác còn âu yếm ngắm Boris thêm một lúc. Rồi ông nhìn lên tôi nói: “Tôi đang nghĩ, thưa ông, không biết ông đã có thời gian nói chuyện với Sophie chưa. Cả chiều nay tôi cứ nghĩ hai người có thể đã gặp nhau thế nào.”

“À, tôi có nói chuyện với cô, vâng.”

“A. Và ông có được chút manh mối gì không?”

“Manh mối à?”

“Về việc điều gì làm nó bận lòng ấy?”

“À. Thế này, mặc dù cô ấy có nói vài điều hé lộ nhiều điều… thì thú thực, như tôi có nói với bác lúc chiều, người ngoài như tôi rất khó hiểu thấu những điều ấy. Tất nhiên tôi cũng đã có vài nhận định lờ mờ việc gì có lẽ đang làm cô lo nghĩ, nhưng thực tình tôi càng thấy rõ hơn là tốt nhất bác nên tự mình trò chuyện với cô ấy.”

“Nhưng thưa ông, ông cũng hiểu, như tôi nhớ mình có trình bày với ông rồi…”

“Vâng, vâng, bác và Sophie không nói chuyện trực tiếp với nhau, tôi có nhớ,” tôi nói trong cơn bực dọc thình lình. “Tuy thế, hẳn nhiên nếu đây là một vấn đề quan trọng với bác thì…”

“Đây là một vấn đề quan trọng cốt tử đối với tôi. Ôi, thưa ông, vâng, quan trọng cốt tử. Đấy là vì Boris, ông cũng hiểu. Nếu chúng tôi không làm cho ra lẽ chuyện này nhanh, thì thằng bé sẽ đâm ra âu sầu lo lắng, tôi biết mà. Ngay giờ các dấu hiệu cũng đã rõ ràng. Mà ông hãy nhìn thằng bé xem, như nó hiện giờ đây, thưa ông, ông chỉ cần nhìn nó hiện giờ, ông sẽ thấy nó thực sự vẫn còn bé bỏng. Chúng ta nợ nó một thế giới vẫn còn chưa vẩn đục những lo âu như vậy thêm một thời gian nữa, ông không đồng ý sao, thưa ông? Thực tế, nói đây là một vấn đề quan trọng với tôi còn là quá nhẹ. Thời gian gần đây tôi gần như không bao giờ ngừng nghĩ đến nó cả ngày lẫn đêm. Nhưng ông thấy đấy…” Ông ngưng lại, trân trân nhìn sàn nhà trước mặt. Rồi ông khẽ lắc đầu và thở dài. “Ông nói tôi nên tự mình nói chuyện với Sophie. Nhưng sự tình không phải đơn giản như vậy, thưa ông. Ông cần phải hiểu lịch sử tình hình. Ông biết không, cha con tôi đã… đã hiểu ngầm với nhau như vậy suốt nhiều năm rồi. Từ thuở nó còn nhỏ. Hồi nó còn rất bé thì, tất nhiên, hồi ấy khác. Cho mãi đến năm nó lên tám chín tuổi, ôi cha, Sophie và tôi nói chuyện với nhau hoài không dứt. Tôi kể cho nó bao nhiêu chuyện, chúng tôi đi dạo rất lâu khắp khu Phố cổ, tay trong tay, chỉ hai cha con thôi, nói mãi không hết chuyện. Thưa ông, ông đừng hiểu nhầm tôi, hồi ấy tôi yêu Sophie thắm thiết, bây giờ vẫn vậy. Vâng, thưa ông. Hồi nó còn bé cha con tôi thân thiết nhau lắm lắm. Cái hiểu ngầm này chỉ bắt đầu năm nó lên tám. Vâng, đúng là hồi nó ở tuổi ấy. Tiện đây nói thêm, thưa ông, cái hiểu ngầm giữa chúng tôi này, ban đầu tôi không hình dung nó sẽ kéo dài lâu lắm. Tôi nghĩ chắc là tôi coi chuyện đó chỉ kéo dài có một vài ngày thôi. Đến thế là cùng, thưa ông, tôi chỉ định có thế thôi. Hôm đầu tiên, tôi nhớ mình không phải đi làm và đang đóng kệ bếp tường cho vợ. Sophie cứ bám theo tôi, hỏi cái này, lấy cái kia, tìm cách giúp tôi. Tôi vẫn im lặng, thưa ông, tôi im lặng không nói một lời nào. Chẳng mấy chốc nó đã bối rối và buồn bực, tất nhiên, tôi thấy rõ chứ. Nhưng tôi đã quyết định như vậy thì phải giữ cho kiên định. Cũng không dễ đâu, thưa ông. Ôi, có trời biết, không dễ chút nào, tôi yêu con bé nó hơn bất cứ thứ gì trên đời, nhưng tôi dặn mình cần phải cứng. Ba ngày, tôi tự nhủ, ba ngày là đủ, ba ngày là chấm dứt được rồi. Ba ngày thôi, rồi tôi sẽ đi làm về, lại bế bổng nó lên, ôm chặt nó vào mình, cha con tôi sẽ kể với nhau mọi thứ. Cập nhật tình hình mấy ngày qua kiểu vậy. Thời gian đó, tôi đang làm ở khách sạn Alba, tới cuối ngày thứ ba, chắc ông hình dung được, tôi mong mỏi giờ tan ca chóng đến để tôi lại về nhà với Sophie bé bỏng của tôi. Vậy ông có thể hiểu tôi thất vọng là chừng nào khi về đến căn hộ, Sophie không chịu ra đón khi tôi gọi nó. Chưa hết, thưa ông, khi tôi vào tìm nó nó cố tình tránh mắt tôi và ra khỏi phòng mà không nói câu nào. Chắc ông tưởng tượng được, tôi đau lòng biết mấy. Và có lẽ là tôi có tức giận đôi chút – thì tôi vừa nói đấy, một ngày mệt nhọc, tôi đã mong chờ về gặp nó biết là chừng nào. Tôi tự nhủ, nếu nó đã muốn thế, thì rồi nó xem sẽ dẫn đến đâu. Thế là tôi ăn tối với bà nó nhà tôi, rồi đi nằm mà không nói với Sophie một câu nào hết. Tôi nghĩ chắc là từ đó sự tình cứ thế tiếp diễn thôi. Ngày nối tiếp ngày, và ngoảnh đi ngoảnh lại, nó đã thành ra quan hệ thường tình giữa hai cha con rồi. Ông đừng hiểu lầm, thưa ông, cha con tôi không cãi vã nhau, mọi hờn oán giữa đôi bên chỉ mấy hôm là đã hết rồi. Thực tế là, hồi ấy cũng hệt như bây giờ. Sophie và tôi vẫn luôn lo lắng cho nhau. Chỉ đơn giản là chúng tôi ngưng không nói chuyện nữa. Tôi thừa nhận, thưa ông, thời ấy tôi không nghĩ việc này sẽ kéo dài đến như thế này. Tôi nghĩ ý định của tôi vẫn là vào một thời điểm thích hợp nào đó – một ngày đặc biệt, ví như sinh nhật nó chẳng hạn – chúng tôi sẽ để chuyện này qua một bên rồi trở lại như trước kia. Nhưng rồi sinh nhật nó trôi qua, rồi Giáng sinh cũng trôi qua, thưa ông, trôi qua mà chúng tôi vẫn không trở lại. Rồi tới năm nó mười một tuổi, có một sự kiện nhỏ rất đáng buồn. Hồi đó Sophie nuôi một con hamster nhỏ trắng muốt. Nó gọi con chuột là Ulrich, nó mê con chuột lắm. Nó nói chuyện với con chuột hàng giờ liền, nó bưng con chuột trong tay đi khắp nhà. Rồi một hôm con vật biến mất. Sophie tìm tới tìm lui. Mẹ nó với tôi cũng tìm cả nhà, còn hỏi hàng xóm láng giềng, mà chẳng thấy đâu cả. Vợ tôi tìm đủ mọi cách cam đoan với Sophie là Ulrich vẫn an toàn – nó lên đường chu du đôi chút thôi, rồi sẽ về ngay. Rồi một buổi tối, vợ tôi ra ngoài, chỉ có nó và tôi trong căn hộ. Tôi ở trong phòng ngủ, vặn đài khá to – hôm đó đài đang phát một buổi hòa nhạc – thì thình lình nghe thấy, trong phòng khách, Sophie đang khóc nức nở. Gần như lập tức tôi đoán ra rằng cuối cùng nó đã tìm thấy Ulrich. Tìm thấy di hài con chuột – từ lúc nó mất tích đã mấy tuần rồi. Có điều là, cửa phòng ngủ dẫn ra phòng khách đóng, và tôi đang nói đó, đài vặn rất to, nên hoàn toàn có thể rằng tôi không nghe thấy nó. Thế là tôi cứ ở lại trong phòng ngủ, áp tai vào cửa, tiếng nhạc trên đài vẫn phát sau lưng. Tất nhiên tôi đã nghĩ vài lần rằng tôi sẽ đi ra với nó, nhưng rồi tôi đứng đó càng lâu, càng thấy giờ mà thình lình xông ra thì sẽ là một điều kỳ quái. Thưa ông, ông hiểu cho, không phải là nó đang khóc ầm ĩ gì cho cam. Có một lúc, tôi còn ngồi lại xuống, vờ như chưa từng nghe thấy nó. Nhưng tất nhiên lòng dạ tôi quặn thắt khi nghe nó khóc và chả mấy sau tôi đã lại đứng gập người bên cửa, cố nghe ra tiếng Sophie giữa tiếng nhạc sau lưng. Nếu nó gọi mình, tôi tự nhủ, nếu nó gõ cửa hay gọi mình, mình sẽ đi vào. Tôi đã quyết định như thế đấy. Nếu nó hét lên: ‘Ba ơi!’ thì mình sẽ đi vào, mình sẽ nói lúc nãy nhạc ồn mình không nghe thấy nó. Tôi đợi mãi, nhưng nó chẳng gọi cũng không gõ cửa. Nó chỉ thế này, sau một lúc khóc lóc nghe thương tâm kinh khủng – đau nhức con tim, không kém, thưa ông, – nó kêu to giống như kêu một mình – tôi phải nhấn mạnh điều này, thưa ông, nó giống như tự nói với mình – nó kêu to: ‘Mình để quên Ulrich trong hộp! Tại mình! Mình bỏ quên! Là tại mình thôi!’ Sự thể là, như sau này tôi được biết, Sophie bỏ Ulrich vào một cái hộp quà nhỏ. Nó muốn đưa con chuột đi đâu đó, nó vẫn hay đưa con chuột đi đây đi đó để ‘giới thiệu’ với nó thứ này thứ nọ. Nó đã bỏ con chuột vào cái hộp quà nhỏ nó vẫn dùng, sẵn sàng lên đường, nhưng rồi có một chuyện khác, đánh lạc hướng nó, nó không đi đâu nữa, và nó lại quên biến đi đã bỏ Ulrich vào trong hộp. Cái đêm mà tôi đang kể với ông đây, thưa ông, đã mấy tuần sau rồi, nó đang làm gì đó trong nhà thì thình lình nhớ ra. Ông có tưởng tượng được giây phút ấy kinh khủng thế nào không, với con bé nhà tôi! Thình lình nhớ ra như thế, có khi còn hy vọng dù biết rằng không thể rằng mình đã nhớ nhầm rồi vội vàng chạy ra chỗ cái hộp. Tất nhiên, Ulrich ở đó, vẫn còn trong hộp. Đứng sau cửa sổ nghe, tất nhiên lúc ấy tôi không thể biết chắc được hết mọi chuyện đã xảy ra, nhưng cũng đoán được sơ sơ vào lúc nó hét lớn. ‘Mình để quên Ulrich trong hộp! Là tại mình!’ Nhưng ông hiểu cho, thưa ông, nó giống như tự nói với mình. Giá mà nó nói: ‘Ba ơi! Ba ra đây với con…’ Nhưng nó không nói thế. Dù vậy, tôi cũng thực tình đã nghĩ thế này: ‘Nếu nó lại kêu lên lần nữa, mình sẽ đi vào.’ Nhưng nó không kêu nữa. Nó chỉ nức nở khóc tiếp. Tôi có thể hình dung nó đỡ Ulrich trong tay, có lẽ còn hy vọng biết đâu có cách nào cứu được… Ôi, thưa ông, thật chẳng dễ dàng với tôi đâu. Nhưng tiếng nhạc vẫn còn tiếp tục sau lưng tôi, và, ông hiểu đấy, tôi đã ở lại trong phòng. Một hồi rất lâu sau tôi nghe tiếng vợ về nhà, tiếng hai người nói chuyện với nhau và Sophie lại khóc. Và rồi vợ tôi vào phòng ngủ nói với tôi điều gì vừa xảy ra. ‘Anh không nghe thấy gì thật à?’ bà ấy hỏi, và tôi đáp, ‘Ôi trời ơi, nào có nghe thấy gì, tôi còn đang nghe nhạc.’ Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Sophie không nói gì với tôi, và tôi cũng không nói gì với nó. Nói cách khác, chúng tôi lại tiếp tục cái hiểu ngầm kia. Nhưng tôi nhận ra, không nghi ngờ gì nữa, tôi nhận ra Sophie có biết tôi đã nghe thấy nó. Hơn nữa, tôi biết nó không thù ghét tôi vì thế. Nó đưa tôi bình sữa, vẫn như mọi ngày, và đĩa bơ, nó còn dọn đĩa ăn của tôi – một đặc ân nho nhỏ. Điều tôi muốn nói là, thưa ông, Sophie hiểu thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi và tôn trọng nó. Từ đó trở đi, chắc ông hình dung được, tình thế đã ổn định trên cơ sở đó. Ông hiểu đấy, vì đã không chấm dứt việc hiểu ngầm kia trong biến cố Ulrich, thì sẽ không phải lẽ lắm nếu chấm dứt nó trước khi gặp một chuyện ít nhất cũng quan trọng ngang như vậy. Thực thế, thưa ông, thình lình kết thúc nó một ngày bất kỳ không vì lý do nào đặc biệt thì sẽ không chỉ là kỳ cục, thực tình đấy sẽ là một sự thiếu tôn trọng bi kịch quanh câu chuyện Ulrich của con gái tôi. Tôi thực tình hy vọng ông hiểu được điều này, thưa ông. Dù sao thì, như tôi đã nói, sau việc đó sự hiểu ngầm giữa cha con tôi đã thành như, có thể nói là cố định, và ngay cả trong hoàn cảnh hiện tại tôi cũng thấy không phải phép lắm nếu thình lình đi cắt đứt một thỏa thuận lâu dài đến vậy. Tôi dám nói rằng cả Sophie cũng nghĩ giống như tôi. Chính vì thế, thưa ông, tôi mới phải phiền đến ông, nhờ ông ân huệ đặc biệt này, nhất là vì chiều nay ông cũng tình cờ đi về phía ấy…”

“Vâng, vâng, vâng,” tôi ngắt lời, lại cảm thấy bực dọc trào lên. Rồi tôi nói tiếp nhẹ nhàng hơn: “Tôi đã hiểu tình hình giữa ông và con gái ông. Nhưng tôi đang nghĩ, liệu có thể nào, chính cái điều ấy – chính cái hiểu ngầm giữa hai người ấy. Liệu có thể nào chính nó lại là điều gây bận lòng cô ấy đến như vậy không? Có thể chính điều hiểu ngầm này là điều cô ấy đang nghĩ đến cái hôm ông nhìn thấy cô trong quán cà phê buồn nản như vậy?”

Gustav có vẻ choáng người vì nhận xét này, và trong một lúc ông im lặng. Cuối cùng ông nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này, thưa ông, điều ông vừa gợi ý đó. Tôi sẽ phải suy nghĩ kỹ càng về nó. Tôi phải nói thực, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này.” Ông lại im lặng thêm một hồi nữa, trên mặt phảng phất ưu tư. Rồi ông ngẩng lên nói tiếp: “Nhưng vì sao nó phải lo nghĩ về cái hiểu ngầm kia vào lúc này? Sau bằng ấy năm như vậy?” Ông chậm chạp lắc đầu. “Ông liệu có biết không, thưa ông? Có phải ý nghĩ này ông nảy ra sau khi nói chuyện với nó không?”

Đột ngột tôi cảm thấy mệt rũ người và ước sao cho mình thoát khỏi toàn bộ chuyện này. “Tôi không biết, tôi không biết,” tôi nói. “Thì tôi vẫn luôn nói đấy, mấy chuyện gia đình kiểu này… Tôi chỉ là người ngoài thôi. Làm sao mà tôi biết được? Tôi chỉ nói rằng có một khả năng như vậy.”

“Hẳn nhiên tôi sẽ phải suy nghĩ kỹ càng về chuyện này. Vì Boris, tôi sẵn sàng nghiên cứu mọi khả năng có thể. Vâng, tôi sẽ phải suy nghĩ kỹ càng về chuyện này.” Lần nữa ông lại lặng im, vẻ mặt ưu tư càng lúc càng nghiêm trọng. “Tôi không biết, thưa ông,” cuối cùng ông nói, “nhờ đến ông thêm lần nữa có phiền không. Lần tới ông gặp Sophie, nếu ông không ngại thăm dò thêm khả năng cụ thể này. Tôi biết ông biết cách làm việc đó vô cùng tế nhị. Thông thường tôi không bao giờ nhờ đến những việc loại này, nhưng chắc ông hiểu, tôi chỉ đang nghĩ về thằng bé nó. Tôi sẽ biết ơn ông vô cùng.”

Ông nhìn tôi vẻ khẩn nài. Cuối cùng tôi thở dài đánh sượt đáp: “Thôi được rồi. Tôi sẽ làm hết sức mình, vì Boris. Nhưng tôi phải nhắc lại rằng, với một người ngoài như tôi…”

Có thể vì nghe nhắc tên mình, đúng vào lúc đó Boris giật mình tỉnh dậy.

“Ông ơi!” cậu bé kêu lên, và buông tôi ra, nó phấn khởi lao đến bên Gustav, rõ ràng là định ôm chầm lấy ông. Nhưng vào giây cuối, cậu bé dường như tỉnh lại và chìa tay ra bắt.

“Chúc ông buổi tối tốt lành, thưa ông ngoại,” cậu bé nói điềm tĩnh và đầy phẩm giá.

“Chúc cháu buổi tối tốt lành, Boris.” Gustav dịu dàng xoa đầu cậu. “Được gặp lại cháu thật mừng. Ngày hôm nay cháu trải qua thế nào?”

Boris nhún vai dửng dưng. “Có hơi mệt. Thì cũng trải qua như mọi ngày khác thôi.”

“Đợi một phút,” Gustav nói, “ông sẽ đi lo liệu hết mọi việc.”

Quàng tay quanh vai cậu cháu, ông khuân vác đi lại quầy lễ tân. Trong mấy phút tiếp theo, ông cùng cậu lễ tân thấp giọng trao đổi bằng thứ mật ngữ của giới khách sạn. Rồi cả hai gật đầu đồng tình về việc gì đó, và cậu lễ tân đưa chìa khóa ra.

“Mời ông quá bộ đi theo tôi, thưa ông,” Gustav nói. “Tôi sẽ đưa ông đến xem phòng dành cho Boris.”

“Nói thực là, tôi có một cuộc hẹn khác rồi.”

“Vào giờ này ư? Cuộc sống của ông thật là bận rộn, thưa ông. Vậy thì, trong trường hợp đó, tôi xin phép được tự mình đưa Boris lên phòng cho ổn định?”

“Một đề nghị tuyệt vời. Tôi rất lấy làm cảm ơn ông.”

Tôi đi cùng hai ông cháu đến thang máy và vẫy tay chào lần cuối khi cửa thang khép lại. Rồi bất thình lình tất cả ấm ức và giận dữ tôi đã kìm được trong mình đến tận lúc này lại ào ào đổ về, và không thốt thêm lấy một lời với cậu lễ tân, tôi đi qua sảnh bước trở ra màn đêm.

Chấm sao chút:

Đã có 2 người chấm, trung bình 5 sao.

Hãy là ngôi sao đầu tiên của chúng tôi <3

Người góp chữ

Website | Các bài viết khác

không biết viết ngắn