Thời gian đọc: 8 phút

Trước khi đề cập đến cuộc gặp gỡ của tôi với Camille, chúng ta hãy quay về một tháng Mười Một rất khác thường, gần hai mươi năm sau đó, một tháng Mười Một buồn hơn rõ rệt vì những vấn đề cốt tử (như người ta thường nói về tiên lượng sống) đã được quyết định cả rồi. Khoảng cuối tháng, trang trí Giáng Sinh đã tràn ngập trung tâm thương mại Italie II và tôi bắt đầu tự hỏi có nên ở lại khách sạn Mercure trong dịp lễ. Tôi không có lý do thực sự nào để rời đi, không lý do nào ngoài nỗi hổ thẹn, nhưng điều ấy bản chất đã là một lý do nghiêm trọng, thổ lộ sự cô độc tuyệt đối của mình không phải dễ dàng thậm chí ngay cả vào thời này, và tôi bắt đầu nghĩ tới những điểm đến khác, điểm đến hiển nhiên nhất là những tu viện, vào những ngày tưởng nhớ sự ra đời của Chúa Cứu Thế rất nhiều người nghĩ tới việc tự kiểm điểm bản thân, đó ít ra cũng là điều mà tôi đã đọc được trong số đặc biệt của tạp chí Người hành hương, và trong trường hợp đó sự cô độc không những là một điều bình thường mà nó còn được khuyến khích, vâng đó là giải pháp tốt nhất, tôi ngay lập tức tìm hiểu về vài tu viện tiềm năng, đã đến lúc, đã rất đến lúc, như tôi biết được từ lần lướt mạng đầu tiên (và như tôi đã ngờ khi đọc số đặc biệt kia của tạp chí Người hành hương), tất cả các tu viện mà tôi tìm thấy trên Internet đều đã overbook[1].

Một vấn đề khác phải nhanh chóng giải quyết là gia hạn đơn thuốc Captorix, ích lợi của loại thuốc này là không thể chối cãi, nhờ nó mà cuộc sống xã hội của tôi giờ đây không có va chạm, mỗi sáng tôi rửa ráy ở mức tối thiểu nhưng tạm đủ, và tôi niềm nở chào các nhân viên phục vụ của quán O’Jules, chỉ có điều là tôi không hề muốn gặp bác sĩ tâm lý, đương nhiên thằng cha lố bịch ở phố Cinq-Diamants là không rồi, mà tất cả các bác sĩ tâm lý nói chung, tất cả bọn họ khiến tôi kinh tởm; chính lúc đó tôi nghĩ tới bác sĩ Azote.

Ông bác sĩ đa khoa có cái tên kỳ lạ này khám bệnh ở phố Athènes, cách nhà ga Saint-Lazare hai bước chân, và tôi đã đến gặp ông ta một lần do bị một cái gì đấy dạng viêm phế quản, sau một trong nhiều chuyến đi hàng tuần giữa Paris và Caen. Tôi nhớ đó là một người đàn ông tứ tuần, bị hói nặng, những phần tóc còn lại để dài, màu xám và khá bẩn, tóm lại trông giống một tay chơi công-ba của một nhóm nhạc rock nặng hơn là một bác sĩ. Tôi nhớ đang khám thì ông ta châm một điếu Camel, « xin lỗi, đây là một thói quen xấu, tôi là người đầu tiên khuyên không nên… », đặc biệt tôi nhớ là ông ta đã bình thản ghi vào đơn thuốc cho tôi một loại si-rô có chứa co-đê-in lúc đó đã bắt đầu gây ít nhiều nghi ngờ ở các bác sĩ khác.

Giờ đây sau hai mươi năm, chứng hói đầu của ông ta cũng chẳng tăng lắm (mà đương nhiên cũng chẳng giảm), và những phần tóc còn lại vẫn dài, màu xám và bẩn như xưa. « Ừ, thuốc Captorix cũng được đấy, tôi có nghe thấy một số người khen… ông ta bình luận một cách giản dị, anh muốn dùng sáu tháng ? »

« Anh thường làm gì trong dịp lễ này ? lát sau ông ta hỏi tôi, phải đề phòng dịp lễ, với những người trầm cảm thì nguy hiểm lắm, có rất nhiều bệnh nhân tôi tin là đã ổn rồi mà đùng một cái đúng ngày 31 thì tự tử, bao giờ cũng là tối 31, một khi qua được đêm giao thừa thì coi như là thắng. Phải hình dung vụ này : lễ Giáng Sinh đã nện cho họ một đòn nặng rồi, sau đó là cả một tuần gặm nhấm chán chường, có thể họ đã có kế hoạch để trốn giao thừa nhưng kế hoạch thất bại, và ngày 31 đến họ không chịu nổi, tiến lại cửa sổ và nhào xuống hoặc tự bòm một phát, cũng tùy. Tôi phải nói những chuyện này, thế đấy, nhưng công việc của tôi về bản chất là ngăn người ta chết,  thì cũng được một thời gian, trước khi buộc phải chết.» Tôi thổ lộ cho ông ta về vụ đến tu viện của tôi. « Ừ, cũng không đến nỗi, ông ta đồng ý, cũng có một số bệnh nhân khác làm thế, nhưng theo ý tôi, anh đã hành động hơi muộn. Nếu không, có điếm Thái đấy, bên Á châu họ chẳng coi lễ Giáng Sinh có nghĩa quái gì, và anh có thể nhẹ nhàng qua được ngày 31, bọn con gái đó luôn sẵn sàng giúp anh, anh sẽ tìm được vé máy bay thôi, dù sao thì cũng ít người book hơn tu viện, vụ này tôi cũng nghe nhiều người khen đấy, thậm chí không ít lần đó còn là một liệu pháp, tôi có những bệnh nhân sau đó khỏe hẳn ra, hoàn toàn tin tưởng ở khả năng đàn ông của mình, ừ, có thể họ là những bọn ngốc ngốc nói chung dễ lừa, đáng tiếc anh không gây cho tôi cảm giác đó. Vấn đề của anh cũng chính là ở Captorix, uống thuốc này vào là có thể không cương cứng được đâu, tôi không thể bảo đảm, ngay cả có hai em trẻ xinh mười sáu bên cạnh cũng không thể bảo đảm, thuốc này khó chịu ở điểm đó, ngoài ra anh cũng không thể dừng uống ngay lập tức, cái này thì tôi khuyên thẳng thắn là không được, hơn nữa cũng chẳng nước non gì đâu vì phải mất hai tuần giã thuốc, nhưng nếu xảy ra thì anh hiểu rằng đó là do thuốc, trường hợp xấu nhất anh vẫn có thể tắm nắng và ăn món cà ri tôm. »

Tôi trả lời ông ta rằng tôi sẽ xem xét gợi ý này, một gợi ý thú vị mặc dù không phù hợp lắm cho trường hợp của tôi vì không chỉ khả năng cương cứng đã biến mất trong tôi mà tất cả thèm khát, giờ đây dường như với tôi làm tình là một ý tưởng kỳ cục, không giải thích nổi, và thậm chí hai đứa điếm Thái mười sáu cũng chẳng thay đổi cái gì, tôi cảm nhận điều này một cách hiển nhiên, dù thế nào Azote vẫn có lý, việc này có ích cho những tay thật thà, đần đần, thường là người Anh xuất thân từ tầng lớp bình dân, sẵn sàng tin vào bất kỳ biểu hiện nào của tình yêu hoặc đơn giản là bất kỳ biểu hiện nào của phấn khích tình dục ở đàn bà, dù nó có tỏ ra khó tin đến đâu, họ như được tái sinh từ đôi bàn tay, cái hĩm, cái miệng của điếm, chắc chắn một điều là họ không còn là họ ngày trước nữa, trước đây họ bị phá hủy bởi phụ nữ phương Tây, trên thực tế trường hợp hiển nhiên nhất là trường hợp của dân Anglo-Saxon, và họ đã thoát và được tái sinh hoàn toàn, nhưng tôi không phải trường hợp này, tôi không có gì để phàn nàn về phụ nữ và dù thế nào điều này cũng không liên quan tới tôi vì tôi sẽ không bao giờ cương cứng nữa, và vì tình dục đã biến mất khỏi chân trời tinh thần của tôi, thật kỳ lạ tôi không dám thú nhận điều này với bác sĩ Azote, tôi chỉ nói với ông ta về « những khó khăn cương cứng », nhưng dù sao đó cũng là một bác sĩ tuyệt vời, và khi ra khỏi phòng khám của ông ta một chút niềm tin của tôi về nhân loại và thế giới đã được khôi phục, tôi nhẹ bước và rẽ sang phố Amsterdam, rồi chính ở khu nhà ga Saint-Lazare mà tôi phạm sai lầm, nhưng đó có phải là một sai lầm không, trong thâm tâm tôi cũng không rõ, tôi sẽ chỉ biết ở cuối chuyện, đúng là câu chuyện đang lại gần nhưng chưa đến hẳn, chưa hoàn toàn đến.

Tôi có cảm giác kỳ lạ như đang bước vào một loại tự truyện khi tôi đi vào sảnh những bước chân bần thần của nhà ga Saint-Lazare giờ đã trở thành một trung tâm thương mại chủ yếu là quần áo may sẵn nhưng dù sao cũng còn xứng với danh hiệu, những bước chân của tôi đúng là trở nên bần thần, tôi lang thang không ngôn ngữ giữa những biển hiệu bí hiểm, trên thực tế thuật ngữ « tự truyện » chỉ gợi cho tôi những ý tưởng lờ mờ, tôi từng ghi nhớ vào dịp đọc một cuốn sách của Christine Angot (chính xác là năm trang đầu tiên), nhưng dù thế nào thì càng tiến gần kè tàu tôi càng cảm thấy rằng từ đó hợp với hoàn cảnh của tôi, rằng nó được nghĩ ra là để cho tôi, hiện thực của tôi thật không sao chịu nổi, không một người nào có thể sống trong một nỗi cô độc trần trụi như thế, hẳn là tôi đang cố tạo nên một kiểu hiện thực thay thế, cố ngược về tận gốc ngã rẽ thời gian, như cách để vay thêm tín dụng sống, có thể chúng được giấu kín trong tất cả những năm tháng đó, để đợi tôi giữa hai bờ kè, những tín dụng sống của tôi, nấp dưới lớp bụi và dầu mỡ của đầu tầu, đúng lúc đó tim tôi bắt đầu đập điên dại như tim của một con chuột nhắt đang bị săn đuổi, những con vật nhỏ xinh những con chuột nhắt, tôi đến trước kè tàu số 22, và đúng ở đấy, cách vài mét, Camille đã từng đợi tôi, ở đầu kè số 22, tất cả những buổi tối thứ sáu, trong vòng gần một năm, khi tôi đi từ Caen về. Vừa nhìn thấy tôi kéo « hành lý xách tay » trên những bánh xe khốn khổ của nó, cô chạy về phía tôi, cô chạy dọc theo kè tàu, cô chạy hết sức mình, chạy đến cạn không khí trong phổi, lúc đó chúng tôi đang yêu nhau và ý tưởng về sự chia ly đã không tồn tại, không tồn tại nữa, có lẽ điều này nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tôi đã từng biết hạnh phúc, tôi biết hạnh phúc là gì, tôi có khả năng nói về nó, và tôi cũng biết cái kết của nó, điều gì thường đến tiếp theo. Bạn nhớ một người duy nhất và tất cả đều hoang vu, như ai đó nói, từ « hoang vu » thậm chí còn chưa đủ, nó vẫn mang màu sắc thế kỷ XVIII ngu ngốc, chưa thấy ở đó sự bạo liệt lành mạnh của chủ nghĩa lãng mạn lúc đó mới chớm nở, sự thật là bạn nhớ một người duy nhất và tất cả đều đã chết, nhân loại đã chết và bản thân chúng ta cũng chết, hoặc bị biến thành những hình bằng sứ, và những người khác cũng là những hình bằng sứ, vật liệu cách điện và nhiệt tuyệt vời, thế là chẳng gì có thể chạm đến bạn, ngoài những nỗi đau bên trong, bắt nguồn từ sự rã rời cơ thể của riêng bạn, nhưng tôi chưa ở giai đoạn này, cơ thể của tôi hiện nay đang hành xử một cách chỉnh tề, chỉ có điều là tôi cô độc, theo đúng nghĩa của nó, và tôi chẳng rút được khoái cảm nào từ nỗi cô độc của tôi, cũng như từ sự hoạt động tự do của tinh thần tôi, tôi cần tình yêu và tình yêu dưới một hình thức cụ thể, tôi cần tình yêu nói chung nhưng đặc biệt là tôi cần một cái hĩm, có rất nhiều cái hĩm, hàng triệu cái trên bề mặt hành tinh tuy không rộng lớn gì cho lắm này, thật kỳ quái khi nghĩ rằng có từng ấy cái hĩm, bạn sẽ bàng hoàng, tôi đoán là thằng đàn ông nào cũng có thể cảm thấy quay cuồng, mặt khác những cái hĩm này cũng cần chim, ừ thì ít ra đó là điều mà người ta hình dung về chúng (sự lầm lẫn may mắn, bệ đỡ cho khoái cảm con người, cho duy trì giống nòi, và có thể cho cả nền dân chủ-xã hội), theo lý thuyết vấn đề này có thể giải quyết được, nhưng trên thực tế nó đã hết lối thoát, và đó là cách một nền văn minh đang chết, không ồn ào, không nguy hại, cũng không kịch tính và rất ít tàn phá, một nền văn minh đang chết chỉ vì uể oải, vì chán nản chính nó, nền dân chủ-xã hội có thể mang cho tôi điều gì, đương nhiên là không gì hết, trừ một triền miên thiếu vắng, một cầu mong lãng quên.

Thuận dịch

[1] Tiếng Anh trong nguyên bản : có nhiều người đặt trước.

Chấm sao chút:

Đã có 3 người chấm, trung bình 5 sao.

Hãy là ngôi sao đầu tiên của chúng tôi <3

Người góp chữ

Thuận
Website | Các bài viết khác

Tốt nghiệp Khoa văn trường ĐH tổng hợp Sorbonne. Sống và làm việc tại Paris. Tác giả của 8 tiểu thuyết và dịch giả của một số tác phẩm.