Chết trong ngày Chúa nhật (trích) – Nguyễn Nguyên Phước
Thượng đế chỉ kể duy nhất một câu chuyện: sự trốn chạy của con người ra khỏi chính bản thân họ.

Thượng đế chỉ kể duy nhất một câu chuyện: sự trốn chạy của con người ra khỏi chính bản thân họ.
Thượng đế chỉ kể duy nhất một câu chuyện: sự trốn chạy của con người ra khỏi chính bản thân họ. Nếu các anh em tình cờ đọc logbook của một ngày nào đó thì xin các anh em hãy nhớ cho rằng ngày đó chắc chắn là một ngày đặc biệt, điều đặc biệt không nằm ở bản thân nó, cái ngày chết tiệt đó hoàn toàn chẳng có gì đáng để lưu tâm, càng không phải bởi tính chất sự kiện của nó, dẫu có là gì thì chúng tôi cũng chẳng buồn để ý, đã từ lâu chúng tôi không còn ghi nhớ bất kỳ sự kiện gì dù trọng đại đến đâu đi chăng nữa, điều đặc biệt ở đây – điểm này xin một lần nữa được nhấn mạnh – nằm ở chỗ ngày đó là ngày được tính theo lịch quy ước của chúng tôi, vậy thì ngày đó, các anh em sẽ hỏi, thực ra là ngày nào nếu tính theo lịch truyền thống và tiện đây tôi cũng xin phép được trả lời luôn là chính chúng tôi cũng không biết nhưng nếu vậy thì, các anh em sẽ hỏi tiếp, lịch quy ước ấy hoạt động như thế nào và cái này thì tôi có thể trả lời được luôn mà không cần phải giấu giếm, thực ra rất đơn giản: người ta gửi đến cho chúng tôi một quyển lịch block và chúng tôi bắt đầu bóc lịch vào một ngày đẹp trời nào đó đầu năm theo thông lệ, có lẽ là chính xác so với lịch truyền thống nhưng chỉ là có lẽ thôi vì chính chúng tôi cũng không dám chắc rằng ngày hôm ấy có đúng là ngày hôm ấy hay không, cứ mỗi ngày trôi qua chúng tôi lại bóc một tờ lịch, nếu tất cả chỉ có vậy thì cũng chẳng có gì đáng nói nhưng vấn đề là ở chỗ thỉnh thoảng chúng tôi quên bóc lịch, chuyện ấy cũng dễ hiểu: chúng tôi đâu phải là thánh để mà có thể bóc lịch đều như vắt tranh và để tránh những băn khoăn và rắc rối không cần thiết chúng tôi đi đến một quy ước rằng nếu một ngày nào đó trôi qua mà chúng tôi quên bóc lịch thì ngày đó hiển nhiên sẽ không tồn tại, không tồn tại dưới bất kỳ hình thức gì, hình dung một cách giản tiện nhất thì có thể coi như cái ngày ấy đã từng hiện hữu nhưng rồi vì một lý do ngớ ngẩn nào đó hoặc thậm chí chẳng cần lý do nó đã trôi qua nhanh đến mức như thể ngay lập tức tan biến vào hư không chẳng để lại một dấu vết hay một chút ký ức nào dù chỉ là rất nhỏ, cả sự kiện cũng không nốt, giả sử có cái ngày đó, mà có là chuyện đương nhiên và không thể nào tránh khỏi, cái ngày mà chúng tôi đã quên bóc lịch, cái ngày mà Thượng đế đã lãng quên chúng tôi nói theo cách của thằng Lâm, đúng ra theo tôi thì chả có Thượng đế cóc khô nào hết chỉ có chúng tôi thỉnh thoảng muốn được lãng quên chính bản thân mình một chút đỉnh mà thôi cũng giống như những người say rượu, đôi khi họ muốn được lãng quên thời gian, vâng tôi xin được nói tiếp, thì cho dù cái ngày ấy có thiêng liêng, vĩ đại, hân hoan, kinh hoàng hoặc thậm chí là vô cùng tang thương và đẫm máu đối với phần còn lại của nhân loại đến đâu đi chăng nữa kể ra thì vô khối: ngày Tết, ngày Rằm, ngày Mồng Một, ngày Quốc Khánh, ngày Độc Lập, ngày Cách Mạng, ngày Quân Đội, ngày Công An, ngày Kháng Chiến, ngày Hòa Bình, ngày Lao Động, ngày Pháp Luật, ngày Tự Do, ngày Giỗ Tổ, ngày Tạ Ơn, ngày Giáng Sinh, ngày Phục Sinh, ngày Phật Đản, ngày Tình Yêu, ngày Phụ Nữ, ngày Thiếu Nhi, ngày Giáo Viên, ngày Sinh Viên, ngày Nông Dân, ngày Công Nhân, ngày Thầy Thuốc, ngày Thương Binh, ngày Nhà Báo, ngày Doanh Nhân, ngày Trí Thức, ngày Âm Nhạc, ngày Thi Ca, ngày Khoa Học, ngày Công Nghệ, ngày nọ nối tiếp ngày kia chen vai thích cánh nhau kín đặc cả quyển lịch đến nỗi muốn tìm được một ngày bình thường trong cái đống những ngày lễ kỷ niệm san sát nhau như thế kể cũng là không dễ chút nào, ấy là còn chưa kể đến một lố những ngày linh ta linh tinh khác kiểu như ngày mặt trận giải phóng dân tộc tổ chức một cuộc khủng bố cướp máy bay – sự kiện này, theo giới làm tin mô tả, đã gây ra một cơn rúng động kinh hoàng trên toàn thế giới và về sau nó đã được các nhà làm sử đánh giá như một sự kiện kinh điển, thậm chí là vô tiền khoáng hậu theo cách nói đại ngôn của một số người, những tình tiết kịch tính của nó còn được ghi lại hết sức trang trọng như một trang vàng chói lọi trong lịch sử của ngành hàng không dân dụng nước nhà, ngày ký hiệp định biên giới giữa hai quốc gia xưa nay vốn chẳng lấy gì làm thân thiện với nhau cho lắm, cứ khoảng vài chục năm họ lại kéo quân lên biên giới choảng nhau một trận ra trò để rồi sau đó lại bắt tay nhau làm lành thân thiết cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra và chúng ta vẫn cứ là anh em, là bằng hữu như xưa nay vẫn là như vậy, ngày sinh của một vĩ nhân – kẻ sau này sẽ trở nên một gã độc tài khát máu, một tên vô lại chưa từng có trong lịch sử loài người và điều nực cười là trong cuốn hồi ký mới xuất bản của y, tất nhiên nó được viết ra dưới dạng khuyết danh như thể đây chỉ là cuộc đời của một ai đó hoàn toàn theo nghĩa phiếm chỉ chứ không phải của bất kỳ ai trong mỗi chúng ta, những công dân vô danh đang sống dưới một chế độ độc tài tưởng tượng, người khác thế nào thì không biết chứ với chúng tôi thì nội cái chuyện viết hồi ký dưới dạng khuyết danh không đề tên tác giả của y đã đủ gây lắm chuyện thị phi rồi, nói trắng phớ ra thì cái đó đâu có khác gì một vở hài kịch, ồ không, chính xác hơn thì phải gọi nó là một trò hề rẻ tiền, ngớ ngẩn và ngu xuẩn do chính y làm đạo diễn kiêm diễn viên chính duy nhất đồng thời tiện thể đảm đương luôn cả vai trò khán giả cũng duy nhất nốt mà chuyện đó thì cũng chẳng có gì là bất ngờ hay khó hiểu như thiên hạ vẫn xì xào và lầm tưởng, thậm chí còn có thể đoán trước được nữa là đằng khác bởi nó gần như là một thói quen cố hữu, một sở thích quen thuộc, một phong cách đã được định hình, hay một cái gì đó đại loại như vậy – muốn gọi thế nào thì gọi mà gọi thế nào thì cũng đều không sai – đúng theo kiểu của y và thuộc về bản chất con người của y như xưa nay y vẫn thường làm như thế và chưa bao giờ thôi không làm như thế, đến nỗi khi cuốn hồi ký mới ra đời tất cả mọi người không ai bảo ai đều ngay lập tức nghĩ đến y và khẳng định với nhau – tất nhiên chỉ là những lời thì thào to nhỏ, chuyện này thì ai mà dám nói to cho được, nói ra không khéo mất đầu như chơi – chắc như đinh đóng cột rằng không còn nghi ngờ gì nữa nó chỉ có thể là sản phẩm của y và cũng chỉ có y – ngoài y ra thì không còn ai khác trên đời này – mới có thể viết ra một cuốn sách khuyết danh kiểu như thế, ngây ngô và ngớ ngẩn trong cái vẻ trịnh trọng rẻ tiền kiểu như thế, thậm chí nếu tôi nhớ không nhầm thì kể từ lúc bắt đầu đi làm cách mạng cho đến tận khi lìa đời y còn chưa bao giờ thèm dùng tên thật mà có khi chính y cũng quên béng cái nhũ danh ấy rồi cũng nên mặc dù các nhà làm sử của chúng ta, đáng buồn thay, lại bắt buộc phải nhớ đến nó, vâng tôi xin được quay trở lại với cuốn hồi ký của y, phải nói rằng tràn ngập trong đó là những dòng tâm sự vô cùng đau đớn chua xót phẫn uất và bi đát, những thuộc tính vốn chỉ tìm thấy ở những tâm hồn mong manh, đa cảm và yếu đuối của bọn thi nhân tay nhặt lá chân đá ống bơ thật khác xa với con người thần thánh và sắt thép của y mà xưa nay y vẫn thường cố tình thể hiện ra trước bàn dân thiên hạ, thật đúng như người ta vẫn thường nói, quanh đi quẩn lại chẳng biết đằng nào mà lần, ngày chết của một nhà thơ thiên tài mà nói thật ra thì với chúng tôi hắn cũng chỉ là thằng đần, một thằng cha vô tích sự không hơn không kém và thơ của hắn thì nói thẳng ra cũng đần độn và vô tích sự như chính con người hắn, thậm chí chúng tôi còn tin rằng chính bản thân hắn hẳn cũng phải ý thức được điều ấy chứ không phải là không mặc dù có thể vì nhiều lý do không ai biết nên hắn giấu tiệt, cơ mà thôi, tôi cũng chẳng muốn kể lể nhiều làm gì, mất thời gian, mặc dù thời gian của chúng tôi nói thật ra cũng chẳng biết dùng để làm gì, càng mất nhiều, mất nhanh thì đương nhiên càng tốt, thì, vâng, đến đây tôi xin phép được nói tiếp, với chúng tôi cái ngày ấy thậm chí chẳng bằng một cái chớp mắt, xin cứ là miễn cho chúng tôi trách nhiệm phải truy cứu cái ngày bị lãng quên đó, bất kể chúng tôi muốn lãng quên hay lão Thượng đế già trong những cuốn sách dớ dẩn của thằng Lâm đã lãng quên và muốn chúng tôi cùng lãng quên với lão, bởi chúng tôi nói chung không bao giờ quan tâm đến lịch sử của nhân loại, nói một cách thành thật thì lịch sử của nhân loại đối với chúng tôi cũng chẳng hơn gì lịch sử của mấy con cá chết, cá có chết ngày nào đi chăng nữa thì chúng tôi cũng kệ mẹ, ai buồn để ý, tại cái trạm vi ba này chúng tôi đã có lịch của riêng mình và nó miễn cưỡng không bao giờ có thể thuộc về lịch của nhân loại được nữa, ngày hôm nay do đó cũng có thể đang là ngày hôm nay, hoặc đã là ngày hôm qua, hoặc sẽ là ngày mai, hoặc bỗng dưng, vì một lý do bỏ mẹ nào đấy, không ai biết mà cũng chẳng ai hay, lại thuộc về một ngày ất ơ tình cờ nào đó, có trời mới biết được. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì với chúng tôi hôm nay vẫn cứ là hôm nay như hôm nay chắc chắn phải là hôm nay chứ không phải là hôm qua, hôm kia hay ngày mai, ngày kia hoặc hôm kìa, ngày kía nào đó. Và hôm nay thực sự là một ngày hạnh phúc và đáng được chờ đợi. Mọi chuyện diễn ra như thường lệ. Chúng tôi đang chơi bài. Tối nay sẽ đến phiên tôi. Điều gì không đến vào ngày hôm qua ắt sẽ đến vào ngày hôm nay bố vẫn thường nói với tôi như thế nhưng tôi biết đó chỉ là một câu nói ngớ ngẩn như xưa nay bố vẫn thường khoái trá nhắc đi nhắc lại những câu nói ngớ ngẩn như một kiểu đùa cợt cố ý theo phong cách lịch duyệt của những người khùng luôn cố tỏ cho thiên hạ thấy mình là người uyên bác nhưng dù sao tôi nghĩ trong cái thời đại điên khùng này thì cái sự ngô nghê ngớ ngẩn nhiều khi cũng cần thiết giống như cơm chúng ta vẫn phải nhai trệu trạo hằng ngày đấy thôi dù muốn hay không thì cũng chẳng ai có thể tránh được. Nàng lột bao quy đầu cho tôi trong phòng tắm cảm giác hơi rát tôi chưa lột bao quy đầu nhiều như thế bao giờ lần đầu tiên phải không nàng cười rất chi là ranh mãnh và tiếp tục mân mê dương vật của tôi và tôi hôn nàng răng tôi va vào răng nàng chan chát cứ y như thể chúng tôi là những con chó đói đang gặm xương của nhau chứ không phải không không phải thế ngốc lắm anh chẳng biết gì cả anh ngốc lắm chẳng biết gì hết phải dùng lưỡi như thế này này tôi hôn bầu vú của nàng rồi ngậm lần đầu tiên tôi thấy một bầu vú thực sự chứ không phải ở những chỗ khác tất nhiên trừ cái của mẹ ra ái đau em anh chẳng biết gì cả ngốc ạ tôi sờ vào chỗ đó cảm giác mềm mại và ấm áp giống như khi ta sờ vào một cái khăn nhung mượt hay sờ vào lườn của một con mèo mun nàng bắt đầu rên khe khẽ thôi bây giờ anh ra ngoài lau người đi rồi lên giường chờ em nhé em sẽ em sẽ. Mày làm gì mà thần người ra thế thằng Tùng nói. Sao cơ tôi nói chẳng có gì cả. Trông mày như đang buồn ỉa thằng Vũ nói. Lại một nhà thơ buồn ỉa thằng Lâm nói. Khi nào hết buồn ỉa nhà thơ sẽ không còn là nhà thơ nữa thằng Tùng nói. Bởi vì nghệ thuật đích thị chỉ là một thứ cứt đái thằng Vũ nói. Bọn nó cười rộ lên. Mấy thằng dở hơi! Chúng nó có đoán ra không nhỉ? Chắc là không. Tôi nghĩ là không. Đoán thế quái nào được! Nàng quấn một chiếc khăn bông trắng tinh bước ra khỏi phòng tắm trông nàng giống như một con gấu trắng Bắc cực đang rũ sạch lớp tuyết bám trên người lau người rất kỹ lúc nàng bỏ khăn ra tôi vẫn kịp nhìn thấy đám lông mu đen rậm rạp ở chỗ ấy bí hiểm và khiêu khích cái chùm lông phẫn nộ ấy nàng bắt đầu bò lên giường từ phía dưới nàng trườn lên như một con rắn hổ mang mà chính xác hơn thì phải gọi là một con mãng xà tinh thứ thiệt loại động vật quý hiếm hiện giờ chỉ còn có thể tìm thấy trong chuyện cổ tích và bắt đầu hôn tôi từ phía trong đùi ngược lên trên chỗ hai hòn dái ngậm một lúc rồi nhả ra rồi lại hôn đùi bên kia rồi ngậm dương vật của tôi liếm láp nó một cách chậm rãi say mê và háo hức nàng rên khe khẽ tôi cũng rên rỉ không thể kiềm chế được ôi thôi tôi chết mất tôi sướng đến chết mất chưa bao giờ tôi sướng đến thế nàng hơi mỉm cười như âm mưu như thủ đoạn với cái nhìn ngước mắt đầy dâm dật đầy toan tính như chính bản chất con người nàng lúc này đang được phô bày ra một cách cởi mở nhất toàn vẹn nhất phong phú nhất và nữ tính nhất trong cái cơ thể đang ngào ngạt tỏa ra mùi dâm dật tựa như mùi mít chín trong phòng kín thì nó còn có thể chạy đi đằng nào và nàng dùng miệng một cái miệng hơi rộng đầy nhục cảm với làn môi cong dày dặn quyến rũ đến chết người khéo léo như một nghệ sĩ trình diễn đương đại lồng bao cao su vào cái dương vật đang cương cứng như tượng gỗ của tôi. Đến lượt mày đấy thằng Vũ nói. Hôm nay mày làm sao thế thằng Tùng nói. Cái gì cơ tôi nói. Chẳng có gì thằng Lâm nói. Chơi tiếp đi thằng Vũ nói. Mày cứ như người mất hồn ấy thằng Tùng nói. Nàng trườn lên phía trên uyển chuyển như một con mèo cái với cú cong người vĩ đại trong cái vẻ thong dong bình thản và hoang dại cái vẻ hoang dại bẩm sinh của một sinh thể không ý thức được sự hoang dại của chính mình cầm lấy dương vật của tôi nhét vào chỗ đó cảm giác ấm nóng khoan khoái dễ chịu không cái đó thì không sách nào có thể diễn tả được không ngôn ngữ nào có thể thể hiện được rồi nàng đổ ập người xuống áp sát vào người tôi ôm ghì lấy tôi rồi lại bật lên như một vũ nữ vặn dây cót bất thần nghe thấy tiếng nhạc khiêu vũ nổi lên từ dưới đáy nước với cái đầu hất ngược ra đằng sau trông rất lạnh lùng kiêu sa và quý phái cái đó hình như người ta gọi là phản xạ có điều kiện của những bậc giai nhân mỹ nữ rồi nàng bắt đầu nhún như vận động viên uốn dẻo địt em đi địt mạnh vào ôi chao ôi tôi thật nhưng chỉ chưa đầy một phút sau tôi phọt ra bằng hết thật chả khác gì trẻ con bị trớ lần đầu tiên ai chả thế thật không thật mà lần sau sẽ lâu hơn đấy ngốc ạ ôm em đi như thế này này như thế thích hơn nhiều anh có thấy thế không cho anh nhìn cái đi nào khiếp giai thằng nào cũng chỉ thích lồn hãm không chịu được tại anh chưa nhìn thấy nó bao giờ thật à ừ thế thì anh nhìn đi anh buồn cười. Địt mẹ hôm nay mày làm sao thế thằng Vũ nói nãy giờ cống cho nó hai phỏm liền. Có gì đâu thằng Lâm nói chàng đang mơ về nàng thơ tối nay không mặc quần. Ừ nhỉ thằng Vũ nói hôm nay đến lượt mày thảo nào chàng đực mẹ cả mặt ra hố hố hóa ra là chàng đang nhớ đến nàng thơ cởi truồng vãi cả lồn. Nhà thơ thường mất hồn mỗi khi chàng nghĩ đến lồn thằng Lâm nói. Thơ đấy à thằng Tùng nói. Thơ đấy thằng Lâm nói. Của mày à thằng Tùng nói. Nghe có vần không thằng Lâm nói. Hôm nay mày dạy nó nấu món gì khác cho anh em nhé thằng Vũ nói. Ăn hoài món sườn xào chua ngọt chịu không nổi thằng Tùng nói. Lần thứ hai được gần mười phút như thế là bình thường phải không em anh không bị xuất tinh sớm đúng không vâng anh địt như thế là dai lắm rồi hay hớm gì cái thứ đàn ông suốt ngày nghĩ đến chuyện địt vậy đàn ông phải nghĩ đến chuyện gì em không biết nhưng mà em nghe anh Vũ gọi anh là nhà thơ anh là nhà thơ thật à anh làm thơ thật à à ừ anh có làm thơ thỉnh thoảng thôi anh đọc cho em nghe đi không thơ anh không đọc được đâu chắc anh chê em dốt chứ gì em biết thừa không phải đâu thơ anh đơn giản là không thể đọc được nghệ thuật chân chính là thứ nghệ thuật không bao giờ được thể hiện. Hôm nay tôi dạy nàng nấu món cá bống kho tiêu. Cá bống mua từ hôm qua, để trong ngăn đá tủ lạnh. Chúng tôi rã đông bằng nước lạnh. Lúc tan băng trông mấy con cá không được tươi cho lắm. Chúng nát bấy. Thằng Lâm nói đây là thành Sodom và chúng ta là những đoàn viên thanh niên đồi trụy ưu tú. Nó ở đâu thằng Hưng nói. Trong Kinh Thánh thằng Lâm nói. Trong ấy có tất cả. Cuốn sách của những cuốn sách. Thằng Lâm không đọc cái gì khác ngoài Kinh Thánh. Trên giường của nó lúc nào có đến mấy chục cuốn Kinh Thánh, đủ các loại ấn bản, kích cỡ to nhỏ khác nhau. Đến một tuổi nào đó mày chỉ có thể đọc được một thứ duy nhất thằng Lâm nói với tao cái đó chỉ có thể là Kinh Thánh. Nhưng đọc làm gì nếu mày không tin thằng Vũ nói. Tao đâu cần phải tin thằng Lâm nói người ta đọc sách không phải vì người ta tin người ta đọc sách vì người ta muốn tìm kiếm sự trong sạch. Tôi nói nhưng mày đâu phải là người trong sạch. Hẳn rồi thằng Lâm nói tao đâu có muốn trở thành người trong sạch tao chỉ muốn là người tìm kiếm sự trong sạch. Người ta gọi vùng này là Tam Yên, nơi tận cùng của thế giới, chốn lưu đày của những linh hồn chết, nhà tù của tất cả các nhà tù, mê hồn trận của kiếp nhân sinh thậm chí chẳng cần đến hàng rào dây thép gai bởi vì không ai vào đây mà có thể trốn thoát ra được. Từ thị trấn đi vào chỗ chúng tôi phải đổi xe đến ba lần. Càng đến gần Tam Yên con đường càng gập ghềnh khó đi, phải đi qua những đoạn đường đất xuyên ruộng ngô nhấp nhô trong thung lũng vào những ngày trời mưa con đường lầy lội đến hãi hùng và những ngọn đèo dày đặc sương mù trên những con đường vòng vèo và trống trải mà nếu không cẩn thận nhất là vào buổi sáng sớm rất dễ bị lạc tay lái. Mỗi ngày chỉ có một chuyến xe duy nhất đi vào buổi sáng đến vào buổi chiều. Từ chỗ dừng xe chỉ có thể đi lên trạm vi ba của chúng tôi theo con đường mòn độc đạo dài gần ba cây số chạy vòng quanh núi. Hai bên đường cây mọc rất dày – ngoài chúng tôi ra chẳng có ma nào sống ở đây – xòe tán rộng đến nỗi con đường trở nên giống như một đường hầm dẫn ra nghĩa địa, u tối và lạnh lẽo. Nhà chúng tôi tựa lưng vào núi, phía trước trồng một hàng rào ô rô, cũng chẳng biết để làm gì nhưng từ hồi chúng tôi lên đây thì hàng rào ô rô này đã có rồi. Trước kia ngôi nhà này thuộc về trạm kiểm lâm sau này được công ty mua lại. Công ty xây thêm một căn nhà mái bằng ở bên cạnh để đặt cái máy thu phát vi ba và dây cáp truyền tín hiệu được dẫn ra cột ăng ten cách đó không xa. Nhiệm vụ của chúng tôi là theo dõi hoạt động của cái máy thu phát vi ba, nếu có sự cố gì thì gọi về trung tâm xử lý. Tuy nhiên từ hồi chúng tôi lên đây đến giờ cái máy chưa khi nào gặp bất kỳ trục trặc gì. Hơn nữa, nó lại hoàn toàn tự động nên ngoài chơi tá lả ra chúng tôi chẳng có việc gì làm. Ngôi nhà chúng tôi ở là kiểu nhà sàn cải tiến rất đặc trưng ở Tam Yên. Vốn là nơi ở của ba cán bộ kiểm lâm, nó được dựng bằng những cột gỗ khá to và chắc chắn, sàn cũng làm bằng gỗ, tường bao bên ngoài xây bằng gạch đá ong không trát, nền nhà lát gạch men Tàu màu xám xịt. Nếu nhìn từ bên ngoài sẽ có cảm giác ngôi nhà chỉ có một tầng nhưng trên thực tế nó là một ngôi nhà hai tầng với đầy đủ chức năng và tương đối tiện dụng. Tầng một có hai phòng ngủ nằm về phía bên trái. Bên phải là bếp và nhà tắm lớn. Phần không gian mở khá rộng ở giữa nhà được dùng làm phòng khách: chúng tôi trải một cái chiếu hoa ở chính giữa, ngồi ăn cơm và chơi tá lả ở đấy đều rất tiện và một bộ bàn ghế cũ – nước vecni của nó đã sờn xỉn – kê sát tường nằm gần cửa ra vào. Cách đây mười lăm năm loại bàn ghế này rất phổ biến nhưng ngày nay có lẽ người ta chỉ có thể tìm thấy chúng ở những ngôi nhà nội thất kiểu cũ nơi mà chủ nhân chẳng hề có ý định thay đổi đồ vật theo trào lưu. Ở tầng trên có bốn phòng nhỏ, mỗi cái khoảng mười hai mét vuông, mỗi phòng đều có nhà tắm và toilet khép kín cùng với một cái giường đôi, một cái tủ gỗ hai buồng loại nhỏ và một cái bàn gỗ có gắn giá sách ở phía trên. Cầu thang đi lên tầng hai nằm chếch về phía bên trái. Giống như ở tầng dưới, phần không gian ở giữa của tầng hai cũng khá rộng nhưng chúng tôi không sử dụng bởi vì tầng hai chỉ dùng cho một mục đích duy nhất là chỗ ngủ của bốn đứa. Chúng tôi có bốn đứa. Tại sao không là ba là năm hoặc thậm chí nếu cần thì sẽ tăng lên gấp ba thành mười hai cho ngang bằng với số tông đồ của Đấng Cứu thế, các anh em sẽ hỏi và đáp án duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra là sự hợp lý của những con số. Mỗi số luôn chứa đựng trong bản thể của nó sự hợp lý thần thánh mà con người không tài nào giải thích nổi. Điều này xuất phát từ kinh nghiệm của mỗi cá nhân hay khởi nguồn từ ý niệm của Thượng đế toàn năng tôi cũng không rõ nhưng bốn đứa chúng tôi rõ ràng là sự hợp lý hoàn hảo cho một mâm tá lả. Chúng tôi đổi cạ liên tục. Hôm nay tôi ngồi chéo cánh với thằng Hưng. Ngày mai tôi sẽ đổi cho thằng Tùng. Đây là một hình thức luân chuyển cán bộ tuyệt vời thằng Vũ tuyên bố. Một mô hình xã hội lý tưởng. Điều quan trọng nhất là nó mang đến sự công bằng nó nói. Thằng Vũ là một nhà tổ chức cự phách. Một lãnh tụ kiệt xuất. Một Saint-Just chính cống. Con người của những ý tưởng cải cách điên rồ và những cuộc cách mạng không khoan nhượng, kẻ đã hun đúc ý chí kiên định và sắt đá của mình bằng sự bền bỉ và dai dẳng trong đức tin hẳn nhiên không kém phần cao ngạo và vô lối của những đấng ngôn sứ cũng ngang bằng với sự viển vông trong những ước vọng ngông cuồng và phi lý không thèm đếm xỉa đến cả Thượng đế lẫn con người của những bậc bạo chúa, những sinh thể được sinh ra với niềm tin bẩm sinh mạnh mẽ – tuy rằng giống như mọi niềm tin khác ở trên đời nó hoàn toàn vô căn cứ và thiếu thuyết phục – rằng định mệnh đã giao phó cho họ cái nghĩa vụ phải chiến thắng sự áp đặt phi lý của chính định mệnh để rồi cuối cùng tựa như một kết cục luẩn quẩn trong cái trò đùa ngớ ngẩn và vô nghĩa của vòng luân hồi tự nó đi tìm và hủy diệt chính nó, họ sẽ trở thành một phần trong cái toàn thể của hệ thống định mệnh phi lý mà họ đang chống lại hoặc ít ra thì họ cũng luôn tin rằng họ đang chống lại và không bao giờ chịu thừa nhận cái thất bại hiển nhiên, cái thất bại mà người ta đã có thể nhìn thấy trước khi nó xảy ra rằng họ đang chống lại chính họ chứ không phải là định mệnh cũng như những cuộc cách mạng của họ hóa ra không phải để phóng thích con người ra khỏi số phận như họ đã kỳ vọng mà lại buộc thêm gánh nặng của số phận vào đôi vai vốn đã mệt mỏi con người. Thần tượng Robespierre, thằng Vũ nuôi dưỡng một niềm tin vô cùng mãnh liệt rằng cách mạng là thứ duy nhất cần thiết cho cuộc sống của chúng ta và cũng chỉ có cách mạng mới có thể mang lại cho chúng ta hạnh phúc. Chính nó là thằng đã nghĩ ra ý tưởng đưa Hạnh về đây. Cần phải cân bằng sinh lý nó nói không thể cứ sống mãi như thế này được thằng bạn tao biết một con bé Hải Phòng khá ngon lành nếu chúng mày đồng ý tao sẽ bảo nó gọi. Nàng tên là Hạnh. Đấy là nàng nói với chúng tôi như vậy và tất nhiên nhiều khả năng là nàng nói dối nhưng dù sao đi chăng nữa thì đó cũng là một cái tên rất hợp với nàng thằng Tùng nói và thằng Hưng cũng đồng ý với nó tôi đoán có lẽ vì chúng nó tin rằng tên cũng giống như người và một cái tên như thế chỉ có thể tượng trưng cho đức hạnh mà thôi còn tôi thì lại nghĩ giá mà nàng tên là Tamar hay là Maria cũng được thì có khi lại hợp lý hơn cũng nên. Chỉ có thằng Vũ không quan tâm đến tên. Nó nói mọi cái tên đều như nhau bất kể mang tên gì thì tất cả mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. Không thằng Hưng cãi tên là sự tồn tại trừu tượng của một thực thể và khi người ta chết đi thì cái tên sẽ còn lại như một chứng nhân quan trọng nhất cho sự tồn tại của họ như một chứng tích của lịch sử nhân loại trong cái hành vi xác tín rằng họ đã tồn tại một cách không vô ích dẫu rằng họ chỉ như những hạt cát trong sa mạc nhỏ bé và đơn độc so với vũ trụ bao la và vô tận và hơn thế nữa cái tên còn là biểu hiện cao cả nhất của tự do cá nhân chừng nào một con người còn chưa mất tên thì chừng đó xã hội còn ghi nhận sự tự do của hắn theo nghĩa rộng nhất của từ này. Đó là sự thể hiện xu thế của thời đại thì đúng hơn thằng Tùng nói điều ấy lý giải tại sao một số tên lại được chọn nhiều hơn những tên khác còn một số tên thì dường như không bao giờ được chọn. Tôi lại nghĩ tên chính là hiện thân của ký ức chẳng phải khi chúng ta mất tên thì ký ức về chúng ta cũng mất đi hay sao mà chẳng biết khi đó thì ký ức sẽ chạy đi đằng nào. Thằng Vũ nói cái đó chẳng nghĩa lý gì bởi vì người ta thường đặt tên dựa trên một sự ngẫu nhiên nào đó và một số cái tên trở nên phổ biến bởi vì phần đa con người vốn lười suy nghĩ và ngại thay đổi cho nên thay vì vắt óc để nghĩ ra một cái tên độc đáo họ lại ngay lập tức nghĩ đến một cái tên rất phổ thông rất tầm thường quần chúng luôn luôn là như vậy chỉ biết đi theo những lối mòn luẩn quẩn bởi vậy khác với những nhà cách mạng họ mãi mãi không bao giờ là những kẻ sáng tạo ra lịch sử. Vậy tại sao một số nhà cách mạng lại không dùng tên khai sinh thằng Tùng nói liệu có phải họ đổi tên vì cái tên ấy xấu hay không. Chẳng tại sao cả thằng Vũ nói đơn giản là vì họ thích thế cũng giống như khi người ta hỏi tại sao họ làm cách mạng thì họ cũng chỉ có thể trả lời rằng đó là vì họ thích làm cách mạng có thế thôi bởi vì các nhà cách mạng nói chung luôn tin vào chính bản thân mình và tất nhiên cả sự thành công của những cuộc cách mạng nữa cho nên họ không bao giờ là những kẻ mê tín và tất nhiên cũng không bao giờ là những kẻ sợ hãi như đám quần chúng mê tín và ngu dốt những kẻ luôn mang trong mình những nỗi bất an phi lý và đầy tính chất huyễn hoặc về sự trừng phạt của những Đấng Tạo hóa Toàn năng trời ơi đất hỡi nào đó mà chẳng ai biết rằng cái bọn khốn ấy có thực sự tồn tại hay không. Tôi lại nghĩ cái đó chẳng bao giờ bởi vì chẳng ai đi thờ những cái mà họ không biết cũng như chẳng ai lại sợ những cái mà họ không hay. Một cái tên hay sẽ tốt hơn chứ thằng Hưng nói thời nào cũng thế một cuộc cách mạng bao giờ cũng dễ thành công hơn nếu lãnh tụ của nó mang một cái tên đẹp nếu Napoleon chẳng tên là Napoleon thì biết đâu lịch sử thế giới đã thay đổi theo chiều hướng khác. Theo thỏa thuận, cách một ngày Hạnh sẽ ngủ với một trong bốn đứa chúng tôi, luân phiên nhau mỗi đứa một đêm trong phòng của nàng ở tầng một. Vị chi cứ tám ngày tôi lại được ngủ với nàng một lần, tất nhiên không kể những ngày đèn đỏ, nếu chẳng may rơi vào thời kỳ đèn đỏ mà đèn đỏ thì cứ khoảng một tháng lại có một đợt kéo dài dăm ngày chứ chẳng ít, thì phải đợi lâu hơn cho nên để đỡ sốt ruột thì tốt nhất cứ coi như những ngày đó không được tính và đương nhiên cũng không tồn tại; lịch bóc rồi thì coi như chưa bóc, lịch chưa bóc thì khỏi cần phải bóc. Dù sao như thế cũng không quá tệ. Tốt hơn là quay tay nhiều. Hồi nàng chưa đến đây tuần nào tôi cũng phải quay tay ít nhất một lượt không thể tránh được mà mấy thằng kia chắc cũng thế. Ngoài ra, nàng còn đi chợ, nấu ăn và dọn dẹp cho chúng tôi. Mấy vụ này thì nàng kém, kém xa so với khả năng làm tình của nàng. Mà cái đó thì đương nhiên. Chỉ có bọn điên mới nghĩ rằng chúng có thể sở hữu cùng một lúc cả bà nội trợ đảm đang lẫn con điếm biết thổi kèn đúng kỹ thuật. Cần phải giáo dục thằng Vũ nói tạm thời thằng Hưng sẽ dạy nó nấu ăn những cái khác sẽ xem xét sau. Cái này thì chúng tôi hơi tiếc. Thằng Hưng nấu ăn rất ngon. Lẽ ra nó vẫn tiếp tục nấu cho cả bọn thì tốt tôi nói. Thằng Vũ nói nhưng như thế là không công bằng. Hơn nữa thằng Lâm nói nhiệm vụ của nó ở đội tá lả là không thể xao nhãng được. Cũng may là sau hai tuần được thằng Hưng kèm cặp chỉ bảo khả năng nấu nướng của Hạnh đã được cải thiện rõ rệt và như thế có nghĩa là trong tương lai chắc chắn sẽ còn tốt hơn nữa. Mỗi đứa sẽ đóng góp một nửa tiền lương vào tiền trả cho nàng kể ra thì cũng hơi tốn nhưng xét cho cùng bỏ ra nửa tháng lương để hưởng những thứ dịch vụ dễ chịu như thế thì cũng đáng đồng tiền bát gạo. Tổng lại hằng tháng nàng cũng để dành được một khoản kha khá. Lương của ngành viễn thông dù sao cũng không quá tệ so với mặt bằng chung. Ngoài ra, theo đề xuất của thằng Vũ chúng tôi sẽ góp thêm một phần tiền thắng bạc vào khoản thưởng định kỳ cho nàng, tuy nhiên cái này không cố định về mặt định lượng. Vậy là có cả lương cả thưởng thằng Vũ nói với một mô hình ưu việt như thế này người lao động đương nhiên sẽ mong muốn cống hiến nhiều hơn. Mày nói rất đúng thằng Lâm nói nếu không tính đến cái phần bản năng hướng tới sự ổn định của con người thì lý do để người ta sống phấn đấu và hy vọng chính là bởi những yếu tố bất định của cuộc đời. So với trước kia thu nhập của nàng bây giờ hẳn kém xa nhưng dù sao thì nó cũng có vẻ, ít nhất là về mặt hình thức, trong sạch ổn định và đỡ vất vả hơn. Mà suýt nữa thì tôi quên không nhắc đến một chi tiết quan trọng trong thỏa thuận của chúng tôi: sẽ không có tình yêu. Đúng vậy, không có tình yêu. Nói một cách chính xác hơn thì trong một thế giới đầy bất trắc như thế này tình yêu không thể nào tồn tại được; nào ai biết ngày mai rồi sẽ ra sao. Chúng mày phải nhớ rằng đây chỉ là vấn đề sinh lý đơn thuần thằng Vũ nói ngoài ra sẽ không có gì hết. Không có gì hết chúng mày rõ chưa. Nếu có tình yêu con người ta sẽ có thiên hướng tư hữu và sớm muộn gì thì cũng sẽ dẫn đến xung đột.
—
Xem thêm: Phê bình (?) Chết trong ngày Chúa nhật trên Zzz Review.
Chấm sao chút:
Đã có 4 người chấm, trung bình 3.3 sao.
Hãy là ngôi sao đầu tiên của chúng tôi <3